Nguyễn Thanh vùi mặt vào giữa hai đầu gối khóc thút thít, nước mắt không ngừng chảy ra. Khóc đến khi toàn bộ cơ thể đều run lên, hô hấp đều trở nên hổn hển.
Trầm Mặc ngồi xổm bên cạnh tủ áo quần nghe thấy tiếng khóc thút thít của Nguyễn Thanh, từ từ đứng dậy. Di chuyển đến bên giường nhìn Từ Nhất Bạch vẫn đang hôn mê, mới gượng gạo đi đến bên cạnh Nguyễn Thanh. Trầm Mặc đem thân hình lông lá ấm áp của mình dựa vào Nguyễn Thanh, cái đầu lớn cũng đặt lên trên vai của cô, ánh mắt nhìn vào cánh cửa bên cạnh rồi lại nghiêng sang phải liếc nhìn Nguyễn Thanh.
Cảm nhận được sự thân mật của chú chó, Nguyễn Thanh từ từ ngăn lại tiếng khóc. Đến sau cùng hít hít mũi, dùng hai tay chùi mặt, xóa bỏ đi dấu vết của những vệt nước mắt.
Ánh mắt nhỏ của Trầm Mặc nhìn thấy trên mặt của Nguyễn Thanh lộ ra dáng vẻ tươi cười thường ngày, cuối cùng cũng dịch cái đầu của nó ra. Nguyễn Thanh nhìn con vật đang ngồi xổm trước mặt mình, vô cùng an tâm. Hai tay vừa mới chùi nước mắt cứ như thế đặt lên hai tai của Trầm Mặc ra sức nhào nặn, ấn đầu của nó vào cằm của mình.
Cứ ngẩn ra như thế vài phút, Nguyễn Thanh quả thực không chịu được đẩy cái đầu của chú chó ra đứng dậy. Bởi vì hơi thở nặng nề của nó không ngừng phả vào trên xương quai xanh của cô, rất ngứa ngáy.
Từ Nhất Bạch vẫn yên tĩnh ngủ say, ửng đỏ trên mặt xem ra đã đỡ hơn nhiều. Đi lên phía trước, Nguyễn Thanh dùng mu bàn tay chạm vào hai má ửng đỏ của anh, vẫn còn hơi nóng, đỡ hơn nhiệt độ nóng như lửa đốt lúc nãy nhiều rồi. Rút khăn đắp ở trên trán Từ Nhất Bạch ra, lấy tấm dán hạ sốt mà lúc nãy bác sĩ đưa, rút ra một miếng dán lên trên trán Từ Nhất Bạch.
Cầm cái ly đặt trên tủ ở đầu giường, đến phòng khách pha một ly nước nóng, hòa với thuốc hạ sốt, dùng thìa khuấy đều.
Cách dùng giống với lúc trước, Nguyễn Thanh từng chút một đút vào miệng Từ Nhất Bạch.
Cho uống thuốc xong, Nguyễn Thanh cầm ly đứng ở cửa ra vào, nhìn về phía Trầm Mặc đang nằm bò ra ở phòng khách cắn sợi dây xích chó: “Trầm Mặc lại đây.”
Trầm Mặc nghe thấy Nguyễn Thanh đang gọi mình, nhổm dậy vui mừng chạy về phía cô. Lúc dừng ở trước mặt cô còn không ngừng vảy vẩy đuôi, đầu lưỡi lè ra thở hổn hển.
“Trầm Mặc thật ngoan.” Tay phải Nguyễn Thanh gãi gãi cằm của chú chó, hai mắt của nó hí lại một cách thoải mái, “tao bây giờ phải vào nhà bếp hầm một ít cháo, bận cả một buổi tối tao cũng luôn tiện làm một ít đồ ăn khuya. Mày ngoan ngoãn ở đây trông chừng, lát nữa tao cho mày đồ ăn, được không?”
“Gâu gâu!” Cái đuôi đong đưa của Trầm Mặc vốn đã dừng lúc nghe thấy hai chữ “thức ăn” lại không kiềm chế được nhanh chóng lắc lư, còn kêu to một tiếng. Tràn đầy tự tin, như là đang nói: “Yên tâm đi, giao cho tôi.”
Nghiêng người ra, Nguyễn Thanh vỗ vỗ đầu của chú chó: “Đi thôi.”
Trầm Mặc nghe lời bước nhanh “lộc cộc lộc cộc lộc cộc” một cách vui vẻ về phía trước giường của Từ Nhất Bạch, sau đó im lặng nằm bò ra trên nền. Nguyễn Thanh cũng đem cái ly đến nhà bếp.
Trước tiên xem thử trong tủ lạnh có đồ ăn gì. Nguyễn Thanh nghĩ vậy đi về phía tủ lạnh, nhưng sau khi kéo tủ lạnh ra lại bị dọa cho chết lặng người. Cô ngẩn ra một lúc không nói nên lời: “……”
Xem ra không nên hy vọng trong tủ lạnh của một người đàn ông độc thân có đồ gì khác ngoài rượu và nước, đặc biệt còn là một người mù thì càng không thể có những thứ đồ đòi hỏi nhiều thao tác như thế này.
Trong tủ lạnh của Từ Nhất Bạch đựng đầy đồ, chỉ có rượu và nước suối.
Cầm chìa khóa nhà của mình lên, Nguyễn Thanh chuẩn bị về nhà đem thức ăn, gạo, còn có nồi chén muôi chậu đều dọn qua. Tuy chưa xem qua tủ ở nhà bếp, nhưng mà Nguyễn Thanh tin rằng cái nhà bếp này tuyệt đối là mới toàn bộ, không thể có bất kì đồ đạc nào.
Mở cửa ra, Nguyễn Thanh bước đi nghĩ một lát lại quay về. Quả nhiên, chú chó nghe thấy âm thanh chạy đến trước cửa phòng ngủ, hai mắt vô tội nhìn cô, không hiểu cô muốn đi đâu.
“Trầm Mặc trở về trông chừng đi, ngoan. Tao về nhà lấy một ít đồ, lát nữa đến lại.” Nguyễn Thanh cười nhẹ, đóng cửa lại.
Qua một lát, Nguyễn Thanh xách túi lớn túi nhỏ thở hồng hộc bước vào cửa. Chú chó thấy cô thực sự quay lại thì yên tam trở về phòng ngủ.
Xách những đồ này bỏ hết vào nhà bếp, Nguyễn Thanh rửa sạch xà lách, cà rốt và nấm hương. Cắt nhỏ xà lách, cà rốt và nấm hương. Đặt nồi nhỏ lên bếp, gạo vo sạch cho vào nồi, thêm vào một lượng nước vừa phải, đồng thời cho xà lách, cà rốt và nấm hương vào, mở lửa nhỏ nấu từ từ.
Lấy thịt bò ra rửa sạch bằng nước, cắt nhỏ cho vào một cái nồi khác, thêm nước vào luộc chín. Cho xà lách và cà rốt vào, chỉnh lửa to đun sôi trong thời gian ngắn, mùi thơm hỗn hợp giữa thịt và rau đã chế biến xong. Tắt lửa mở nắp ra, đến bàn ăn tìm bát đựng thức ăn cho chó, sau khi rửa sạch rút giấy lau khô. Múc súp thịt và rau vào bát, hơi nóng bốc lên có chút bỏng, tạm đặt trên kệ bếp cho nguội đi.
Rửa sạch nồi, cho nước vào đun sôi, cho xà lách, cà rốt và nấm hương còn lại vào, sau đó lấy mỳ từ trong túi ra cho vào một ít, vài phút sau cho vào bát.
“Trầm Mặc, lại đây.” Bưng mỳ vừa nấu xong đặt lên trên bàn ăn, thử độ nóng của súp thịt và rau một lát, sau đó gọi Trầm Mặc qua cho ăn.
Trầm Mặc nghe thấy Nguyễn Thanh gọi mình, đang nằm bò ra trên nền liền ngồi dậy một cách dứt khoát, chạy như bay đến nhà ăn.
Nhìn thấy Trầm Mặc chạy nhanh đến, Nguyễn Thanh ngồi xổm xuống xoa đầu nó, đem bát đựng thức ăn đặt lên trên nền: “Thử xem có ngon không?”
Cái mũi đen thui của Trầm Mặc sát lại gần bát đựng thức ăn ngửi ngửi, sau đó lè lưỡi ra liếm một miếng nhỏ, cái miếng chẹp chẹp tiếp tục ăn. Sau đó lè lưỡi ra liếm quanh miệng 180 độ, liền theo sau vẩy vẩy cái đuôi một cách hưng phấn chẹp chẹp ngoặm từng miếng.
Thấy Trầm Mặc ăn rất ngon lành, Nguyễn Thanh đưa tay ra sờ tai của nó, nhếch miệng cười: “Mày thích thì tốt.”
Đứng dậy đi đến bên cạnh bàn ăn, bưng bát mỳ đi đến phòng ngủ, dựa vào trên cửa tủ ăn từng miếng mỳ nhỏ. Cho dù ăn mỳ, Nguyễn Thanh lúc nào cũng chú ý đến Từ Nhất Bạch. Có lẽ là thuốc phát huy tác dụng rồi, trên mặt của anh chỉ có những lớp hồng nhạt. Đầu mày chau lại cũng đã thẳng ra, gương mặt nhăn nhó lúc trước cũng đã thêm phần dịu dàng, bộ điệu lúc ngủ như một đứa trẻ.
Chậm rãi đi vào trong phòng, cái bát được Nguyễn Thanh nhẹ nhàng đặt lên trên tủ ở đầu giường. Cô dựa theo mép giường ngồi xuống, tay phải giơ ra do dự đưa gần đến hai mắt đang nhắm chặt của Từ Nhất Bạch.
Đôi mắt dịu dàng mê người như thế, ai có thể nghĩ rằng lại nhìn không thấy thế giới đầy sắc màu rực rỡ này? Từ trước đến nay chưa từng gặp qua người đàn ông kiêu ngạo ngang bướng như vậy, lúc trước bị cô giảng đạo như thế cũng không nói ra. Bản thân một mình lặng lẽ luyện tập đi lại, quen thuộc vị trí sắp xếp của mọi đồ vật, thà rằng ngã mấy lần cũng không muốn người khác giúp đỡ. Có lẽ ánh mắt thương xót của nhiều người khiến anh cảm thấy không thể chịu đựng nổi, cho nên không muốn cho mọi người thấy được sự bất thường dù nhỏ nhất.
Ngươi như anh ấy, kiêu ngạo đến nỗi khiến cho người