Tâm trạng Thẩm Giáng Niên khá tốt, nhàn nhã đi đến hội trường họp báo, khi đến nơi, mọi người đều đang làm việc, hiện trường cũng rất trật tự.
Tâm trạng Thẩm Giáng Niên càng tốt hơn, khi ánh mắt tự nhiên tìm kiếm người trên đầu quả tim.
Nhìn thoáng qua có thể thấy được, ngồi ở giữa, vị trí trung tâm.
Tưởng Duy Nhĩ ngồi cạnh Thẩm Thanh Hòa, hai người có lẽ đang thảo luận gì đó, Tưởng Duy Nhĩ đang viết gì đó trên bàn làm, còn Thẩm Thanh Hòa thì nghiêng người quan sát.
Chậc chậc, tư thế ngồi này thật là tao nhã, cho dù cô ấy nghiêng người thì tư thế vẫn nghiêm chỉnh.
Còn chưa đến lượt Thẩm Giáng Niên, không có việc gì quan trọng để làm, hay nói cách khác, không có gì quan trọng hơn người yêu của cô.
Cô giống như một người hâm mộ không dám bộc lộ trái tim mình nhưng lại không thể kiềm chế được những suy nghĩ nhỏ nhặt về tình yêu của mình, trốn vào một góc nào đó rồi lén lút nhìn trộm mọi thứ.
Nhìn người đẹp từ xa không chỉ thích mắt, Thẩm Giáng Niên còn bất ngờ phát hiện Thẩm Thanh Hòa dùng tay phải gọi điện và trả lời điện thoại, lúc này có một nhân viên đến gặp Thẩm Thanh Hòa, chắc là để ký tên.
Thẩm Thanh Hòa cầm bút tay trái ký tên một cách tự nhiên, Thẩm Giáng Niên vui mừng đến mức đi vòng qua đám đông, chặn người nhân viên vừa được ký tên lại: "Chữ ký vừa rồi của Thẩm tổng có thể cho tôi xem được không?" Nhân viên sửng sốt, nhưng mà vẫn mở trang cuối cùng, Thẩm Giáng Niên nhìn thấy phông chữ mạnh mẽ, "Cảm ơn." Thẩm Giáng Niên cảm ơn, trong lòng càng vui mừng hơn.
Người yêu của cô thật sự rất tuyệt vời.
Suy nghĩ đột nhiên bị bẻ cong, lại nghĩ đến chuyện kia, khó trách Thẩm Thanh Hòa có thể lực tốt như vậy, không chỉ thể lực còn có thể sử dụng được cả hai tay, cô nên hạnh phúc đúng không? Thẩm Giáng Niên nghĩ khiến tâm ngứa ngáy, có lẽ là ham muốn không được đáp ứng, cho nên, dù nghĩ đến ngón tay của Thẩm Thanh Hòa thôi, trong cơ thể đều có một dòng điện nhỏ chạy qua.
Cuộc họp báo đã được chuẩn bị đâu vào đó, việc đang làm bây giờ chính là ngăn chặn hàng trăm tiềm ẩn bị bỏ sót.
Cuộc họp báo cho chi nhánh Nhã Nại ở Bắc Kinh được tổ chức phức tạp như vậy, điều này cũng cho thấy trụ sở chính của Nhã Nại rất coi trọng chi nhánh này, Thẩm Giáng Niên nhớ rõ những vị khách quý trong cuộc họp báo, từ các cơ quan chính phủ đến các tổ chức phúc lợi, đến các công ty cùng ngành nghề có tên tuổi, cho dù bóc ra một đơn lẻ nào, đều có trọng lượng.
Tưởng Duy Nhĩ nói, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, thì Thẩm Thanh Hòa sẽ phụ trách chi nhánh Bắc Kinh, điều này cũng có nghĩa là Thẩm Thanh Hòa có chức vụ quan trọng sao? Thẩm Giáng Niên không khỏi lại cảm thấy tự hào.
Cuộc điện thoại của Thẩm Thanh Hòa có lẽ không tiện nói chuyện ở chỗ đông người nên cô ấy đứng dậy đi ra ngoài.
Ánh mắt Thẩm Giáng Niên dõi theo cô ấy, bước chân cô vô tình đi theo, cùng nhau bước ra ngoài.
Không phải cô muốn nghe lén, chẳng qua không muốn người yêu của mình rời khỏi tầm mắt.
Thẩm Thanh Hòa đi đến phòng chờ, Thẩm Giáng Niên lén lút đi theo, sợ bị phát hiện không thể đi vào.
Tuy nhiên, khu vực nghỉ ngơi quá rộng, người lại ở rất xa...!Thẩm Giáng Niên thông minh đi qua văn phòng, chỗ đó kế bên phòng chờ có tấm kính mờ ngăn lại.
Giữa các cô chỉ có một lớp kính mờ đục.
Tấm kính cao khoảng hai mét, giọng nói của Thẩm Thanh Hòa rất thấp, Thẩm Giáng Niên mơ hồ có thể nghe được âm thanh, nhưng lại không nghe rõ được đang nói cái gì.
Tuy nhiên, Thẩm Giáng Niên lại hài lòng, cơ thể cô làm theo những đường nét cơ thể mơ hồ.
Là Thẩm Thanh Hòa mà cô thích.
Cuộc gọi của Thẩm Thanh Hòa kéo dài khá lâu, điện thoại của Thẩm Giáng Niên vang lên.
Lục Mạn Vân gọi điện lại nhắc đến chuyện trước đó, lại nói đến chuyện đi du lịch: "Nếu ngày hai con không đi được,