Bực bội suốt đường đi, Thẩm Giáng Niên quay về hội trường vì sắp đến lượt cô lên sân khấu.
Có lẽ trong lòng có tâm sự, nên trạng thái hôm nay không tốt, nhất là khi thấy Thẩm Thanh Hòa từ bên ngoài đi vào, ngồi lại vào vị trí trung tâm.
Vẻ mặt Thẩm Thanh Hòa không biểu hiện gì, trên sân khấu Thẩm Giáng Niên cố ý tránh ánh mắt Thẩm Thanh Hòa, hay nói cách khác, cô chỉ muốn tránh, thậm chí cô còn không chắc liệu Thẩm Thanh Hòa có đang nhìn mình hay không.
Thỉnh thoảng, ánh mắt của cô thỉnh thoảng rơi trên người Thẩm Thanh Hòa, phần lớn thời gian cô ấy đều nói chuyện với Tưởng Duy Nhĩ, xem ra chuyện trước đó cô ấy không hề bị ảnh hưởng chút nào, cô tức giận nhưng Thẩm Thanh Hòa lại không quan tâm.
Thẩm Giáng Niên nghĩ đến điểm này, trong lòng không khỏi có chút buồn bực.
Sau khi rời khỏi sân khấu, giám đốc marketing đi tới, quan tâm hỏi Thẩm Giáng Niên: "Cô không sao chứ?" Thẩm Giáng Niên lắc đầu, kiên nhẫn nói: "Không sao, chẳng qua nghỉ ngơi không tốt, yên tâm đi, không làm chậm trễ công việc đâu." Thẩm Giáng Niên giải thích xong, giám đốc marketing cười cười, "Không phải lo cô làm ảnh hướng đến công việc, chỉ muốn nói nếu cô không thoải mái thì có thể về nghỉ ngơi." Thẩm Giáng Niên hiểu lầm đối phương, xin lỗi: "Thực xin lỗi." Giám đốc marketing liên tục nói không có việc gì.
Thẩm Giáng Niên đang tìm chỗ ngồi thì nhìn thấy Nguyễn Nhuyễn ở phía sau vẫy tay, Thẩm Giáng Niên một mình đi qua.
Nguyễn Nhuyễn vẫn còn đỏ mặt, tựa như đang ngượng ngùng, nhưng Thẩm Giáng Niên cũng không có ý gì khác, cô bị Nguyễn Nhuyễn kéo đi nói chuyện một hồi, Nguyễn Nhuyễn lại bị gọi đi, để lại Thẩm Giáng Niên ngồi một mình ở đó, cô cũng không có tâm trạng làm gì khác; móc một điện thoại ra, thấy được tin nhắn WeChat Thẩm Thanh Hòa gửi đến, chỉ có một tin nhắn duy nhất là: Không sao đâu.
Hả?
Thẩm Giáng Niên nhìn chằm chằm ba chữ này, hồi lâu không có phản ứng.
Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ kỹ, giáo sư Lục không gọi lại, chẳng lẽ Thẩm Thanh Hòa đã giải quyết ổn thỏa với giáo sư Lục rồi à? Hành động này là sao đây? Mặc dù còn buồn bực nhưng cũng giảm bớt không ít.
Thẩm Giáng Niên vẫn tiếp tục chờ, chờ đến giữa trưa buổi diễn tập kết thúc, Thẩm Thanh Hòa và Tưởng Duy Nhĩ đứng dậy, sóng vai nhau bước ra ngoài.
Ánh mắt Thẩm Giáng Niên dõi theo Thẩm Thanh Hòa, cô đang chờ tín hiệu.
Sắp đến trước mặt cô, Tưởng Duy Nhĩ không biết đang nói gì với Thẩm Thanh Hòa, còn cười rất vui vẻ, từ góc nghiêng cũng nhìn ra được.
Đương nhiên, đây không phải là trọng tâm chú ý của Thẩm Giáng Niên, mấu chốt là Thẩm Thanh Hòa cũng bật cười, đồng thời ánh mắt cuối cùng cũng lướt về phía cô, khiến cho tiểu sư tử chờ đợi đã lâu vừa có chút vui vừa tủi thân.
Bởi vì vui cho nên tim nhảy nhót.
Nhưng bởi vì tủi thân cho nên đứng yên ở đó không nhúc nhích.
Vừa rồi cô chủ động rời đi, rõ ràng là đang cáu kỉnh, thế mà Thẩm Thanh Hòa không biết đường đi theo cô.
Thẩm Giáng Niên thử đổi vị trí, nếu Thẩm Thanh Hòa rời đi, cô sẽ chủ động đi theo, cho dù bị đẩy ra xa, cô cũng đi theo không xa không gần, sao có thể không để ý được? Đương nhiên, cái tin nhắn kia...!cũng coi là một thái độ của Thẩm Thanh Hòa, người này có để ý đến cô, nhưng mà Thẩm Giáng Niên lại không hài lòng.
Lúc Thẩm Thanh Hòa và Tưởng Duy Nhĩ sắp đến nơi rồi, Thẩm Thanh Hòa đột nhiên dừng bước lại, nói với Tưởng Duy Nhĩ vài câu, vỗ vỗ bả vai, Tưởng Duy Nhĩ lại bật cười, liếc nhìn Thẩm Giáng Niên một cái rồi rời đi.
Mà Thẩm Thanh Hòa cuối cùng cũng đi về phía cô.
Thẩm Giáng Niên thế mà thiếu nghị lực có chút khẩn trương, vừa rồi chọc cô buồn bực, giờ còn muốn đến chọc giận cô sao? Thẩm Thanh Hòa càng đến gần, Thẩm Giáng Niên càng sốt ruột, cô hẳn nên thể hiện ra bản thân đang tức giận chứ nhỉ? Nếu cô không hề tức giận thì đó không phải là cô; nhưng mà đối với Thẩm Thanh Hòa, nếu Thẩm Giáng Niên tức giận thì cũng không phải là cô....!Trời mẹ, yêu đương phiền phức quá, có giận cũng phải có chừng có mực.
Thẩm Thanh Hòa đã tới, nhẹ giọng nói: "Đi ăn trưa thôi, em muốn ăn gì?"
Ôn nhu như vậy, cưng chiều như thế, đến giọng điệu cũng dịu dàng....!Thẩm Giáng Niên làm sao có thể từ chối được, nhưng mà, cô vẫn còn tức giận, người này thế mà còn không nhắc đến chuyện kia, "Còn biết chủ động đến tìm em à." Lúc cùng nhau đi ra nhau ra ngoài, Thẩm Giáng Niên mới oán trách.
Thẩm Thanh Hòa không phản bác, chỉ ừ, khiến Thẩm Giáng Niên không còn chỗ nào để phát huy sức lực, mỗi lần đối mặt với Thẩm Thanh Hòa, cô đều không thể cáu kỉnh hờn dỗi được.
Cáu kỉnh thực sự không phải là việc của một người.
Thẩm Giáng Niên có chút lo lắng, sau khi ở cùng Thẩm Thanh Hòa, cô dường như không còn cãi nhau nữa.
Trong bữa ăn, Thẩm Thanh Hòa đều chiếu cố cô đủ điều, từ việc chủ động kéo ghế cho cô đến chủ động gắp đồ ăn cho cô, Thẩm Giáng Niên cảm thấy, nếu cô còn giận dỗi nữa, cảm thấy bản thân không qua được.
Thẩm Thanh Hòa có thể không giỏi dỗ người khác bằng lời nói, nhưng hành động lại làm rất tốt, Thẩm Giáng Niên có thể cảm giác được mình đang được quan tâm.
Ăn xong bữa trưa, chút cáu kỉnh trong lòng Thẩm Giáng Niên cơ bản đã biến mất, cô có thể làm được gì nữa đâu, thật sự rất khó tức giận và làm lơ người mình thích.
Nói như thế nào đây nhỉ? Thích Thẩm Thanh Hòa, giống như bản thân đã sở hữu một hệ thống tự chữa lành.
Cho dù là tức giận hay buồn bực, chỉ cần là Thẩm Thanh Hòa, cô có thể "tự chữa lành" cho mình, giống như bây giờ, Thẩm Giáng Niên không còn buồn bực nữa.
"Tối nay tôi phải tăng ca,