Thích một người, có lẽ cho dù người ấy có làm bất kể chuyện gì, bạn đều có thể chấp nhận, đương nhiên, tiền đề là không làm bạn ghen, mà chính là sự tương tác giữa hai người.
Thích một người, chỉ cần một việc nhỏ cũng đủ khiến bạn hạnh phúc lâu dài, bạn sẽ thường nhớ đến những khoảnh khắc đó, sẽ không bao giờ thấy chán.
Thích một người, đương nhiên, mỗi ánh mắt lơ đãng, nhất cử nhất động, đều sẽ vô tình tiết lộ một ít tin tức đặc biệt, có lẽ bạn đang chìm đắm sâu trong đó không biết, nhưng người ngoài cuộc lại biết.
Khi Thẩm Thanh Hoà giơ tay lên, suýt chút nữa làm đổ chén canh, Thẩm Giáng Niên sợ người này bị bỏng, theo bản năng đưa tay ra chắn.
Thế là canh nóng bắn lên tay Thẩm Giáng Niên, nhiều ít gì cũng bị bỏng, cô đau đến cau mày, hỏi Thẩm Thanh Hoà: "Người không sao chứ?" Thẩm Thanh Hoà nắm lấy tay cô, "Đi với tôi." Thẩm Giáng Niên bị kéo đứng dậy, dưới ánh mắt của ba người kia mà đi ra ngoài.
Dòng nước mát lạnh, tưới lên vết bỏng của Thẩm Giáng Niên, làm cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Cô lén lút ngước mắt lên, Thẩm Thanh Hoà hơi cau mày, "Lần sau đừng như thế." Giọng điệu có chút bất mãn.
Thẩm Giáng Niên nghe ra được người này đang trách móc cô, cũng biết có thể người này đang đau lòng cho cô, nhưng sao giọng lại hung dữ đến thế, Thẩm Giáng Niên cố ý giải thích: "Cái này không phải là do theo quán tính sao? Em mà biết đau thế này, mới không ngốc mà dùng tay chắn, để cho người bị bỏng cho rồi, miễn cho người không hung dữ với em."
Thẩm Thanh Hoà ngước mắt lên, Thẩm Giáng Niên cố ý quay đầu đi chỗ khác, muốn rút tay lại, nhưng Thẩm Thanh Hòa đã giữ chặt cô không cho cô cử động, dùng giọng điệu thật là hết cách với em mà nói: "Em a." Giọng điệu có lẽ đã được điều chỉnh nên nghe rất ôn nhu."
"Lát nữa lấy thuốc bôi lên."
"Oh." Thẩm Giáng Niên trả lời qua loa, trong lòng thầm nghĩ: Em đâu có mong manh vậy đâu.
"Không sao chứ?" Tưởng Duy Nhĩ cũng đến, Thẩm Giáng Niên đang phủi nước khỏi tay, "Không sao hết." Thẩm Thanh Hoà rút khăn giấy, không thèm để ý đến Tưởng Duy Nhĩ mà nói với Thẩm Giáng Niên: "Lại đây." Nhận thấy ánh mắt thú vị của Tưởng Duy Nhĩ, Thẩm Giáng Niên không muốn bị người ta nhìn, "Em có thể tự làm, không có đau đến vậy." Sau đó, rút tờ khăn giấy, tự mình lau nhẹ lên đó, nhưng da vẫn hơi đau.
Thẩm Giáng Niên vừa đi ra ngoài, đã thấy Thích Tử Quân và Nguyễn Nhuyễn đứng ở cửa, Thích Tử Quân không có nhiều biểu cảm, thoạt nhìn khá là lãnh đạm, nhưng Nguyễn Nhuyễn lại chân thành hỏi: "Có nghiêm trọng không ạ? Có cần bôi thuốc không?" Thẩm Giáng Niên cong khoé môi lên cười, "Không sao." Mắt Thẩm Giáng Niên đụng phải tầm mắt Thích Tử Quân, Thích Tử Quân cau mày.
Thẩm Thanh Hòa và Tưởng Duy Nhĩ cũng đã đi ra ngoài, Thẩm Thanh Hoà lên tiếng: "Sao không ăn đi, cùng nhau lại đây làm gì?" Thích Tử Quân đi đến trước mặt cô ấy, "Chị không sao chứ~" Trong lúc vô tình, tỏ ra thân thiết như một cô gái nhỏ, Thẩm Giáng Niên nhìn thấy cả người đều khó chịu, "Tưởng tổng, Thẩm tổng, tôi không ăn nữa, tay hơi đau, nên đi lên nghỉ ngơi trước." Mấy người ăn đi, bà đây không muốn ăn dấm.
"Tưởng tổng, cậu dẫn Tử Quân và Nguyễn Nhuyễn đi ăn đi, đừng lãng phí đồ ăn." Thẩm Thanh Hoà cũng rời đi, còn dặn dò, "Buổi chiều, tôi có cuộc họp nên đi trước." Thích Tử Quân theo quán tính cũng đi theo, Nguyễn Nhuyễn gọi cô ấy lại, "Tử Quân, không ăn à?" Thích Tử Quân xoay người, gượng cười, "Mình no rồi, không muốn ăn."
"A~" Nguyễn Nhuyễn cũng muốn nói vậy mình cũng không ăn, nhưng mà Tưởng Duy Nhĩ đã mở miệng trước: "Đừng đi, tôi còn chưa ăn, hai đứa quay lại cùng ăn với tôi đi, Thẩm tổng ghét nhất là lãng phí thức ăn." Tưởng Duy Nhĩ đã mở miệng nói vậy rồi, Thích Tử Quân cũng không thể không nể mặt tổng giám đốc.
Thẩm Thanh Hoà à, cậu phải cảm tạ tôi cho tốt đó, tôi không cản trở giúp cậu, làm sao cậu có thể có thế giới hai người cùng với Thẩm Giáng Niên, đúng không?
Thẩm Giáng Niên đi không nhanh lắm, khi nghe tiếng bước chân phía sau, cô không chắc có phải là Thẩm Thanh Hoà hay không, nhưng trong lòng lại có chút chờ mong, là Thẩm Thanh Hoà phải không?
Người phía sau cũng không có gọi cô lại, sắp đến thang máy, bởi vì đã đến giờ làm việc, nên trước cửa thang máy không có người.
Thẩm Giáng Niên đi lướt qua thang máy đặc biệt, đang định đi vào bên trong, thì người phía sau lên tiếng, "Thẩm Giáng Niên." Quả nhiên là Thẩm Thanh Hoà, tim cô lệch một nhịp.
Đinh~ Thẩm Giáng Niên nghe thấy tiếng mở cửa thang máy.
Thẩm Giáng Niên xoay người, nhưng không nhúc nhích, nhìn thẳng Thẩm Thanh Hoà: "Mấy giờ họp?" Thẩm Giáng Niên không muốn đi cùng Thẩm Thanh Hòa, cô sợ cô sẽ làm phiền người này.
"Lại đây." Vẻ mặt lãnh đạm của Thẩm Thanh Hoà không cho phép cô không nghe lời, người này thật sự là...!Thẩm Giáng Niên than thở một chút, nhưng vẫn đi qua.
Vào thang máy, cửa đóng lại, Thẩm Thanh Hòa trực tiếp nhấn tầng 30.
Thẩm Giáng Niên cố tình đứng cách xa Thẩm Thanh Hoà, bất động.
Trong không gian chỉ có hai người, điều này khiến hơi thở Thẩm Giáng Niên dồn dập, cô không khỏi nhớ đến chuyện gì đó....!Có chút sợ hãi, nhưng mà lại phấn khích.
Lúc này, bỗng nhiên Thẩm Thanh Hoà bước đến gần, hơi thở Thẩm Giáng Niên cứng lại, thân thể không khỏi nghiêng sang một bên, không có cách nào lùi lại.
"Em sợ tôi sao?" Thấy Thẩm Giáng Niên nuốt nước miếng, Thẩm Thanh Hoà đứng rất gần cô, không nhúc nhích.
"Không có." Không phải sợ, mà là khẩn trương, người này, là người cô để tâm, là người sẽ làm tim cô loạn nhịp.
Lỡ đâu Thẩm Thanh Hoà có ra tay với cô, thì cô cũng không có cách nào phản kháng....!Ủa cô đang nghĩ cái gì vậy? Thẩm Thanh Hoà sẽ không làm càn với cô đâu.
"Sao đứng cách xa tôi vậy." Thẩm Thanh Hoà không có vẻ gì trách móc, cũng không có mang theo cầu xin gì, chỉ nói một câu như thế.
"Em muốn nhào vào lồ ng ngực của người, người dám ôm em không?" Thẩm Giáng Niên nói đùa, cô chắc chắn Thẩm Thanh Hoà không dám.
Thẩm Thanh Hoà cười nhẹ, hơi nghiêng người, như mời gọi: "Nhào vào đi." Thẩm Thanh Hoà cười nửa miệng nhìn cô.
Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, cô đương nhiên sẽ không nhào vào, ngụy biện: "Dùng phép khích tướng với em cũng vô dụng, người bảo em nhào em sẽ nhào sao, em nghe lời vậy à." Mẹ kiếp, chưa gì đến tầng 26 rồi, sao mà nhào kịp a~ người này chắc chắn không muốn cô nhào vào, cho nên mới nói trễ như vậy, Thẩm Giáng Niên hừ thầm trong bụng, đồ ngụy biện.
Thang máy rất nhanh đã đến tầng 30.
Đây là lần thứ hai Thẩm Giáng Niên tới đây, một là vào buổi tối hôm trước, trong lòng đầy hình bóng Thẩm Thanh Hòa, cô cũng không có ý định gì khác.
Giờ phút này là ban ngày, đèn chùm tinh xảo đủ loại màu sắc vô cùng xinh đẹp, bên trên trang trí hoa cỏ, bàn làm việc màu trắng nhạt chỗ ngồi cũng không chỉ có một màu ghế, mà nhiều màu sắc khác nhau.
Thẩm Giáng Niên nhìn lướt qua, cách bài trí trong văn phòng của Nhã Nại cảm thấy rất thoải mái, có người thì đang viết viết gì đó, có người nói nhẹ giọng nói chuyện điện thoại, có người nhìn vào máy tính, gõ bàn phím, điều khiến Thẩm Giáng Niên có ấn tượng sâu sắc, chính là biểu cảm của bọn họ, ai cũng đều vui vẻ, không giống như một số công ty nổi tiếng mà cô từng đến trước đây, vô hồn hoặc là cay đắng chịu đựng.
Bước vào văn phòng rộng rãi và sáng sủa, Thẩm Giáng Niên cảm thấy như được mở rộng tầm mắt, tim cũng mở rộng theo.
Thẩm Thanh Hoà ngồi xuống, gọi đường dây nội bộ nói: "Mang cho tôi một hộp thuốc trị bỏng tay." Thẩm Giáng Niên siết chặt tay, chẳng lẽ là do cô sao? Nếu Thẩm Thanh không nhắc tới, nàng liền quên mất.
Bây giờ nhắc đến, chỗ bị bỏng bắt đầu đau.
"Cuộc họp buổi chiều có liên quan đến buổi họp báo ở Bắc Kinh.
Giám đốc kỹ thuật và giám đốc Marketing sẽ giải thích kế hoạch của họ ngay tại chỗ.
Em có thể tham gia cùng tôi." Thẩm Thanh Hòa cúi đầu xem hồ sơ, mu bàn tay trắng nóng, lấp lánh dưới ánh đèn.
"Được." Thẩm Thanh Hoà nói gì cũng được hết.
Có tiếng gõ cửa, "Vào đi." Thẩm Thanh Hoà nhấc lên nói, sau đó đi vào là một cô gái trẻ dáng người thẳng tắp, nhìn bằng mắt thường có chiều cao ít nhất 1m70, mặc dù cô ấy đang mặc bộ váy tây trang, tóc uốn xoăn, đeo gọng kính đen, mặc một bộ vest chỉnh tề, trông cô ấy rất chỉn chu:
"Thẩm tổng, thuốc trị bỏng mà ngài cần, tôi mang đến hai loại, một loại dạng bột một loại là thuốc mỡ, tùy theo vết thương mà sử dụng, có thể để tôi xem vết thương không?" Trợ lý riêng đương nhiên thấy, người bị thương là người ngồi trên ghế sô pha.
Lúc này Thẩm Thanh Hoà mới ngẩng đầu, hếch cằm lên: "Được, cho cô ấy xem