Tác giả: Mộc Thanh Vũ.
Thể loại: Hiện đại, nam thâm tình, yêu thầm, HE.
Tình trạng: Xuất bản
Review bởi: Mai Quế Ngân
???? Trong những năm tháng của tuổi trẻ, ai hứa với ai sẽ sánh cùng trời đất?
Giữa chốn hồng trần mênh mông, ai là định mệnh của ai?
Đối với Hàn Nặc, cuối cùng là: Yêu nhưng không thể, hận lại không xong.
Đối với Ôn Hành Viễn, rốt cuộc là: Đã yêu, không có lối thoát. Là ai nói, con tim vỡ vụn này không thể lành lại? Là ai nói, không có tình yêu sánh cùng trời đất?
Trải qua nỗi kinh hồn bạt vía như đi trên tầng băng mỏng, kinh qua tháng ngày chảy trôi đông qua hạ đến... Người kia vẫn nắm lấy tay cô, cười ấm áp mà quyến luyến, “Phải làm thế nào bây giờ? Vận mệnh đã định sẵn là anh yêu em!”. Nhìn vào khuôn mặt đong đầy ý cười của anh, nước mắt của Si Nhan, lã chã rơi... Sau những vòng xoay của cuộc sống, bất chợt nhận ra rằng, thế giới này, vẫn có tình yêu vĩnh hằng - sánh cùng trời đất!
Một cuốn tiểu thuyết cảm động lòng người về mối tình thầm lặng, mối tình đầu. Trong cuộc đời này, sẽ luôn có một người, có thể mang đến cho bạn lòng dũng cảm, khiến bạn trở nên dũng cảm. Khi bày tỏ tình cảm, anh nói: “Từ giây phút này trở đi, em có thể dũng cảm một lần vì anh?”. Cô trả lời bằng giọng điệu kiên định: “Em nghĩ, em có thể”. Chỉ mấy chữ đơn giản, anh lại cảm động nghẹn ngào: “Anh tưởng rằng cả đời này sẽ không có cơ hội nhận được câu trả lời này”. Cô xót xa rơi lệ: “Xin lỗi, đã để anh phải đợi lâu”.
Đợi lâu, thì có sao? Kết cục đã như anh mong mỏi, quá trình có khó khăn nhường nào, anh đều cam tâm tình nguyện. Lúc cầu hôn, anh nói: “Anh chưa từng dám hy vọng xa vời rằng em sẽ đáp lại anh bằng tình yêu. Nhưng anh không thuyết phục nổi bản thân từ bỏ.
Chuyện tự hào nhất, đắc ý nhất mà anh đã làm trong cuộc đời này chính là thật lòng chiến đấu đến cùng, cuối cùng đã giành thắng lợi và có được em. Thế nhưng, như vậy vẫn chưa đủ. Điều anh muốn là: Chúng ta tương nhu dĩ mạt, bầu bạn cả đời. Anh ôm ý nghĩ này cầu hôn với em, hy vọng vào tuổi hoa giáp, chúng ta vẫn ở bên nhau”.
Nỗi lòng suýt chút nữa đã bị thời gian vùi lấp.
Em gặp được anh, không phải trong độ tuổi đẹp nhất, nhưng lại vì anh, một lần nữa tin tưởng vào tình yêu.
???? “Không cần sắc đỏ trên lá biếc, vẫn là đệ nhất giữa muôn hoa.”
Si Nhan của thời thiếu nữ, đáng yêu và rạng rỡ như vầng mặt trời. Ở độ tuổi xinh đẹp nhất trong đời, Si Nhan phải lòng chàng thiếu niên điển trai Hàn Nặc, dành cả quãng đời sinh viên của mình bên anh.
Nhưng người ta vẫn thường nói, “Chàng trai đi cùng bạn năm 17 tuổi đó, không thể đi cùng bạn mãi mãi.” Mối tình đầu, là mối tình dở dang. Họ chia tay trong tổn thương và đau khổ. Si Nhan rời bỏ quê nhà đến cổ trấn xa xôi, mang theo cõi lòng chết lặng cùng con tim vụn vỡ.
Khi còn yêu, Si Nhan chìm đắm trong men tình. Lúc chia ly, Si Nhan đằm mình trong đau khổ. Cô không hề nhận ra bên cạnh cô cũng có một người đàn ông, nguyện dành trọn 10 năm thanh xuân chờ đợi cô, một cách vô vọng.
Ôn Hành Viễn, một người đàn ông độc thân, giàu có, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn nhân phẩm có nhân phẩm, ấy vậy mà gần như đánh mất toàn bộ tự tôn để yêu một người con gái.
“Người để tâm đến con không chỉ có một mình cô ta. Nhưng người con để tâm thì chỉ có một mình Si Nhan.”
???? Tình yêu của anh lặng thầm, lặng thầm đến hèn mọn. Ngày anh biết cô, cô còn nhỏ, anh chờ cô lớn. Nhưng chưa chờ được cô lớn, đã phải đau lòng chứng kiến cảnh cô hạnh phúc bên bờ vai một ai kia. Khi tình yêu rời bỏ cô, khi gia đình cô lâm vào cảnh khốn khó, anh chính là người đã đưa cô rời xa nơi đã làm tổn thương trái tim cô, để rồi một lần nữa đau lòng, đau lòng nhìn cô đau lòng vì một người đàn ông khác. Năm năm tháng tháng, anh chỉ dám dùng những cuộc điện thoại mà Si Nhan cho là làm phiền, để nhắc nhở cô về sự tồn tại của anh. Anh chỉ dám đi trên con đường quen thuộc mỗi ngày cô vẫn đi, để cảm thấy cô cũng “gần gũi” với mình đến thế…
Tình yêu của Ôn Hành Viễn dành cho Si Nhan quá mức cao thượng, quá mức bao dung, đến mức anh sẵn sàng chúc phúc cho Si Nhan và Hàn Nặc, nếu họ “gương vỡ lại lành”. Thế nhưng, giữa Si Nhan và Hàn Nặc, ngoài những tổn thương do quá khứ, còn tồn tại những khúc mắc về gia đình và người thân. Hàn Nặc vẫn yêu Si Nhan? Vẫn yêu chứ, mình tin rằng, những năm tháng cách xa, anh chưa từng quên người con gái đã bên cạnh mình suốt những năm đại học. Anh là một chàng trai tốt. Nhưng bánh xe số phận đã định, cuộc đời này Si Nhan và Hàn Nặc, là hữu duyên vô phận.
???? Có lẽ, mọi nhiệt huyết đối với tình yêu, Si Nhan đã dành tất cả cho Hàn Nặc. Nên, trong chuyện tình với Ôn Hành Viễn, mình cảm nhận cô chỉ đơn thuần thụ động tiếp nhận. Nói cách khác, cô chưa từng phải cố gắng để có được chân ái của cuộc đời mình. Nhưng với Ôn Hành Viễn, có lẽ được Si Nhan đón nhận đã là niềm hạnh phúc tột cùng rồi. 10 năm anh bỏ ra, cuối cùng cũng đã đợi được cái ngoảnh đầu từ cô.
“Anh chỉ yêu em, mười năm như một ngày.”
Bên cạnh hạnh phúc viên mãn của cặp nam nữ chính, tình cảm của tuyến nhân vật phụ cũng khiến mình bận lòng.
Đó là Quý Nhã Ngưng và Đường Nghị Phàm, những tưởng sẽ răng long đầu bạc, nhưng đến cùng gia đình lại vỡ tan.
Đó là một Tạ Viễn Đằng yêu Hàn Nặc đến si dại, dành nhiều năm ở bên anh, dẫu rằng trong tim anh đã có hình bóng người con gái khác.
Đó là một Si Hạ luôn dõi theo sau lưng một người con gái, đắng cay thay người con gái ấy lại dành những năm tháng tuổi xuân để đợi chờ một người đàn ông không yêu cô.
???? “Yêu đúng là tình yêu, yêu sai là tuổi trẻ”. Đi qua tuổi trẻ, rồi mỗi người sẽ tìm được tình yêu đích thực của mình.
Bình luận truyện