Anh đưa cô đến chiếc xích đu ở gần đó để cả hai cùng ngồi hóng gió.
Làn gió nhẹ thổi khiến cô có cảm giác hơi buồn ngủ.
Một tiếng “ ting ting “ của điện thoại anh vang lên.
Anh mở điện thoại ra xem thì thấy đó là tin nhắn của Lâm Phong, Lâm Thành và người nhà cùng bạn bè anh nhắn tin chúc mừng sinh nhật anh.
Khi đang đọc tin nhắn thì anh cảm thấy có gì đang đặt trên vai mình.
Anh quay sang nhìn thì thấy cô đang tựa đầu vào vai anh ngủ.
Anh thấy người cô có chút lạnh nên anh đưa cô về phòng ngủ.
Anh nhờ thím Lưu mở cửa phòng cô giúp anh.
Anh đặt
cô xuống giường và kéo chăn qua đắp cho cô.
Anh cúi xuống và hôn nhẹ lên trán cô:
- Cảm ơn em vì những gì em đã làm.
Anh xoay người đi ra ngoài và trở về phòng của mình.
Sáng hôm sau khi thức dậy cô ngạc nhiên khi thấy mình đang ở phòng ngủ, “đêm qua mình nhớ mình đang ở ngoài mà nhỉ.” Một lúc sau cô đi vệ sinh cá nhân sau đó thay đồ rồi đi xuống phòng ăn để ăn sáng.
Khi xuống đến phòng ăn thì cô thấy một chàng trai mặc một chiếc áo phông đen đơn giản cùng một chiếc quần thể thao dài màu xám cùng với một ly cà phê.
Anh đang ngồi đọc báo khi thấy cô xuống thì anh bỏ tờ báo xuống:
- Chào buổi sáng.
- Chào buổi sáng, Lâm Hải Thần.
Có lẽ vì dư âm của nụ hôn đêm qua vẫn còn đọng lại nên hai người có một chút ngại ngùng khi nói chuyện với nhau.
Khi thấy cô ngồi vào bàn anh hỏi cô:
- Hôm nay em định ra ngoài sao ?
Cô nhẹ nhàng đáp lại anh:
- Em ra ngoài với đồng nghiệp, anh có dự định gì sao ?
Anh gật đầu:
- Đúng vậy, hôm nay ông muốn chúng ta về thăm ông.
- Sao anh không nói với em sớm hơn.
- Đến chiều hôm qua ông mới nói với anh.
Lát nữa để anh đưa em đi.
Khi em xong thì chúng ta đến chỗ ông.
Cô gật đầu rồi nhanh chóng ăn sáng.
Sau khi xong thì anh chở cô đến nơi mà cô đã hẹn với Lệ Hương.
Khi đi với Lệ Hương cô cũng tiện thể mua quà cho ông nội của anh.
Khi cô lên xe anh thấy chiếc giỏ trên tay cô thì anh thắc mắc:
- Đó là..
- À một chút trái cây làm quà cho ông đấy.
Anh thấy vậy thì mỉm cười:
- Được rồi em thắt dây an toàn vào đi chúng ta đi.
Dù không phải là lần đầu đến đây nhưng cô vẫn rất thích cảnh vật hai bên đường.
Và lần nào đến đây anh cũng sẽ hạ cửa sổ xuống cho cô hóng gió.
Anh thấy cô thích thú như vậy thì hỏi cô:
- Giáng sinh này em có muốn về nhà ông bà ngoại của em không.
Anh sẽ đưa em về.
- Đưa em về ? Vậy anh thì sao ?
- Nếu em muốn thì anh sẽ vào chào hỏi ông bà cũng đồng nghĩa với việc ông bà sẽ biết chuyện chúng ta kết hôn.
Nếu em không muốn thì anh sẽ kiếm một nơi nào đó ở để chờ em.
- Vậy thì anh cứ vô nhà cũng không sao đâu.
Em sẽ có cách.
Anh gật đầu.
Sau một lúc lâu cũng đã tới được nhà của ông nội anh.
Khi cô và anh đến cũng đã là bốn giờ chiều.
Anh và cô đi vào bên trong.
Ngô Bình thấy hai người thì lên tiếng: