Khi anh thấy cô rời đi thì anh nhanh chóng đẩy tay tiểu Lạc ra:
- Xin lỗi em, chúng ta nói chuyện sau nhé, giờ anh có việc gấp.
Anh chạy theo và kéo tay cô lại:
- Lạc Hy
Cô quay mặt lại nhìn anh.
Phó Hạ thấy thế thì lên chắn cho cô:
- Lâm tổng, anh muốn làm gì.
Lâm Hải Thần trừng mắt nhìn Phó Hạ:
- Tôi muốn làm gì có lẽ không liên quan đến Phó thiếu nhỉ.
Anh quay sang nhìn cô:
- Sắp đến lúc khiêu vũ rồi, ông bảo anh đến tìm em.
Cô gật đầu sau đó nói với Phó Hạ và Hạ Vy:
- Hai cậu đi đến chỗ anh trai tớ trước đi, một lát nữa tớ sẽ đi tìm mọi người.
Hạ Vy thấy thế thì hỏi cô:
- Lạc Hy, cậu ổn chứ
Cô mỉm cười rồi gật đầu:
- Ừm
Anh và cô cùng tiến vào bên trong, trong lúc di chuyển anh lấy mặt nạ đeo lên để không bị phát hiện.
Âm nhạc bắt đầu vang lên, hai người cũng bắt đầu khiêu vũ cùng nhau.
Anh nói chuyện với cô:
- Hôm nay em đẹp lắm, Đường Hạ Vy giúp em sao.
Cô lạnh lùng trả lời anh:
- Ừm, cảm ơn anh.
Anh nghe cô nói chuyện với thái độ như thế thì khó chịu “còn chẳng thèm nhìn mình”.
Anh hỏi cô:
- Thiên Lạc Hy, rốt cuộc em bị làm sao thế ? Nhìn vào mắt anh trả lời này.
Cô trầm mặt:
- Chúng ta chỉ đang diễn cho ông nội xem, việc nói chuyện phải nhìn vào mắt anh không hề có trong hợp đồng của chúng ta nhỉ.
Cô ngước lên nhìn anh:
- Với cả, chẳng phải nếu ông nội không nói anh sẽ khiêu vũ với cô gái khi nãy sao.
Anh khó chịu trả lời cô:
- Em..
Anh chưa nói dứt câu thì âm nhạc kết thúc, cô cũng nhanh chóng thả tay anh ra và rời đi.
Anh nhanh chóng chạy theo cô, anh kéo tay cô lại:
- Chúng ta nói chuyện rõ với nhau đi.
Cô lạnh lùng đáp:
- Giữa chúng ta chẳng có chuyện gì để nói cả, thưa chủ tịch Lâm.
Anh kéo tay cô chạy ra ngoài nơi đã được anh và Lâm Minh chuẩn bị từ trước.
Cô bực bội nói với anh:
- Anh buông tôi ra mau đi.
Anh vờ như không nghe thấy và vẫn kéo cô ra khỏi bữa tiệc.
Anh kéo cô chạy đến giữa một nhà kính thì dừng lại.
Anh xoay người lại nhìn cô thì cô quay mặt sang chỗ khác.
Anh lấy tay xoay mặt cô về phía mình.
Anh nhìn vào mắt cô:
- Cho anh biết anh đã làm gì khiến em giận được chứ.
Anh rất khó chịu về việc em cố tình tránh anh từ hôm đó.
Rõ ràng chúng ta ở cùng một ngôi nhà mà việc nhìn thấy em khó như thể chúng ta ở hai cực của Trái Đất vậy.
Cô né ánh mắt của anh, cô sợ khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ấy cô sẽ không giữ được lí trí mà bật khóc.
Cô trả lời anh:
- Vì em