Sau khi cô trở lại thì chỉ thấy mỗi Hạ Vy và Phó Hạ, cô hỏi hai người:
- Sao có mỗi hai cậu thế, anh trai tớ đâu ?
Hạ Vy trả lời cô:
- Anh ấy bảo có việc nên đã rời đi trước rồi.
Cậu làm gì mà..
Khi đang nói thì cô phát hiện ra vết hơi đỏ mắt do khóc của bạn mình, dù đã được che bằng một lớp trang điểm nhưng vì là một người trong nghề nên cô có thể nhìn ra được:
- Lạc Hy, cậu khóc sao ?
Phó Hạ nghe vậy thì cũng hỏi cô:
- Anh ta làm gì cậu sao ?
Cô nhanh chóng lắc đầu phủ nhận:
- Không có đâu, tớ chỉ là bụi bay vào mắt thôi.
Hai người nhìn nhau trong sự bất lực vì cả hai đều biết nếu cô đã không muốn nói thì có cố gắng hỏi cũng thế thôi.
Khi tan tiệc Phó Hạ và Hạ Vy về trước vì cô nói còn có việc nên sẽ về sau.
Cô đứng bên ngoài hóng gió, vai cô khẽ run lên vì lạnh.
Bỗng nhiên cô có cảm giác ai đó khoác gì lên vai mình.
Cô quay đầu lại nhìn thì thấy Lâm Hải
Thần đang khoác áo vest của mình lên cho cô.
Vì khách đã về gần hết nên anh cũng đi tìm cô.
Vô tình cảnh này cũng đã rơi vào mắt của tiểu Lạc.
Cô ta tức giận vì khi anh biết cô ta là người anh luôn chờ nhưng anh chưa bao giờ nhìn cô ta với ánh mắt dịu dàng như thế.
Lạc Hy và Thần đứng được một lúc nữa thì đi ra xe để trở về.
Hai người cũng tạm biệt Lâm Minh và lái xe rời đi.
Trên đường đi vì đã quá mệt và khi nãy khóc nên hiện tại mắt cô đã rất mỏi.
Cô thiếp ngủ, anh quay sang thì thấy cô đã ngủ mất rồi nên anh cũng chạy chậm lại để đầu cô sẽ không bị va vào kính xe.
Khi về đến nơi anh không gọi cô dậy mà ôm cô trở về phòng.
Bảo mẫu của biệt thự giúp anh mở cửa phòng của cô.
Sau khi anh vào thì bà ấy giúp anh đóng cửa phòng lại.
Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường sau đó kéo chăn lên đắp cho cô.
Anh xoay người lại và rời khỏi phòng cô.
Sáng hôm sau mặc dù cô đang rất mệt nhưng vẫn ráng xem thông tin công việc của mình.
Anh từ trog bếp mang ra cho cô một ly nước cam sau khi nghe tiếng cô ho và hắt hơi liên tục.
Anh hỏi cô:
- Em ổn chứ.
Cô nhận lấy ly nước đặt xuống bàn và nói với anh:
- Em không sao, khụ cảm ơn anh
Cô vừa ho vừa trả lời anh.
Anh nhờ quản gia lấy giúp anh nhiệt kế.
Anh đo thân nhiệt cho cô.
Khi nhìn vào số hiện trên màn hình anh ngạc nhiên:
- Ba mươi tám độ, Thiên Lạc Hy em sốt rồi đấy.
- Em ổn mà không sao đâu.
Anh đi đến và lấy đi chiếc máy đang ở trên tay cô rồi đặt xuống bàn.
Cô ngước lên nhìn anh:
- Anh...
Cô vừa nói như thế thì anh lập tức bế cô lên.Cô bị ôm lên bất ngờ như thế thì theo phản xạ ngay lập tức choàng tay lên cổ anh.
Cô ngạc nhiên:
- Anh làm gì thế ?
Anh mặc kệ lời cô và đưa cô lên phòng ngủ.
Anh đặt cô xuống giường và đắp chăn cho cô.
Cô nói với anh:
- Em còn có việc phải làm.
Anh chỉnh chăn lại cho cô và