Sáng hôm sau cô tỉnh dậy và từ từ mở mắt ra.
Cô khẽ nhíu mày vì ánh sáng.
Bỗng nhiên cô nhìn lại thấy cô đang nằm trong lòng anh.
Trong đầu cô chạy một đoạn kí ức về việc gì đã xảy ra với hai người vào hôm qua.
Trong đầu cô rối loạn “đêm qua là mình đã câu dẫn anh ấy sao.
Thiên Lạc Hy à đêm qua mày đã nghĩ gì mà lại quyến rũ anh ấy thế”.
Hai cơ thể áp sát da thịt với nhau khiến cô có thể dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể anh.
Cô ngước nhìn mặt anh và lấy tay khẽ vuốt tóc anh.
Không thể phũ nhận người đàn ông trước mặt cô rất đẹp.
Anh có ngũ quan tinh tế cùng với ánh sáng tô điểm cho khuôn mặt cùng cơ bắp của anh.
Cô đỏ mặt khi nhìn thấy những vết tích cô để lại trên cơ thể của anh đêm qua.
Khi cô nhìn lại cơ thể mình cũng có khá nhiều vết hôn mà anh đã để lại trên cơ thể cô.
Nhưng may mắn là những vị trí đó cô có thể che được.
Cô lấy tay chạm vào một vết hôn trên ngực anh.
Anh lên tiếng:
- Nếu em không an phận mà cứ sờ như thế anh không ngại cùng em làm chuyện đêm qua lại một lần nữa đâu.
Nghe tiếng anh nói cô thu tay lại rồi ngước lên nhìn anh.
Anh mỉm cười nhìn cô:
- Chào buổi sáng.
Nói rồi anh cúi sát vào tai cô và nói tiếp:
- Vợ yêu.
Cô nghe anh nói thế thì ngạc nhiên.
Cô cũng ngại ngùng trả lời anh:
- À, chào buổi sáng.
Cô nhân lúc anh không để ý thì đẩy anh ra muốn bỏ chạy nhưng anh đã nhanh hơn.
Anh lật người lại và đè tay cô xuống:
- Phu nhân à, em gây chuyện xong không chịu trách nhiệm lại muốn bỏ chạy
Cô không thể cãi anh vì lần trước là anh chọc ghẹo cô nhưng lần này thì đúng là cô đã quyến rũ anh trước.
Cô né ánh mắt mang ý cười của anh:
- Trách nhiệm gì chứ, chẳng phải hiện tại em là vợ anh rồi sao, anh còn muốn em làm gì đây.
Với cả hôm qua em bị chuốc thuốc mà.
Cô dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn anh:
- Em đâu thể tự chủ được nên anh thả em ra được chứ.
Anh không thể giữ bình tĩnh trước khuôn mặt đáng yêu đó của cô.
Anh cúi xuống gặm nhắm xương quai xanh của cô.
Cô khẽ kêu lên:
- A..Được rồi mà.
Anh thả em ra đi em muốn đi tắm.
Anh nghe cô nói vậy thì anh cười gian xảo sau đó thả cô ra:
- Được thôi em đi đi.
Cô nghe anh nói vậy thì vui vẻ ngồi dậy nhưng không thể.
Cô chạm tay vào eo mình “hông không còn chút sức lực nào luôn sao”.
Anh thấy vậy thì lấy một chiếc khăn quấn cơ thể cô lại và bế cô lên.
Cô nói với anh:
- Anh làm gì thế ?
Anh nhìn cô:
- Em nghĩ bây giờ em còn sức để tự đi sao ? Anh nghĩ em cũng nên nằm im đi.
Nếu em cứ ngọ nguậy như thế anh không đảm bảo sẽ đưa em đến phòng tắm hay trở về giường đâu.
Với cả trên người em còn có chỗ nào anh chưa thấy chưa chạm và..
Anh nói