Mọi người sau khi biết được lí do tại sao giữa hai người lại có một bầu không khí ngại ngùng đến thế thì cũng chẳng hỏi thêm.
Hạ Vy chạy đến ôm Lạc Hy.
Giọng cô run run như muốn khóc:
- Lạc Hy, tớ lo cho cậu lắm đấy.
Lạc Hy lẫn Lâm Hải Thần cảm thấy hơi có lỗi vì đã để mọi người lo lắng như thế.
Cô ôm và xoa đầu để trấn an Hạ Vy:
- Không sao mà, chẳng phải tớ đã bình an trở về rồi đây sao.
Hạ Vy mỉm cười và buông cô ra:
- Ừm, may mắn vì cậu vẫn an toàn.
Cung Vương Dạ lên tiếng:
- Thần, cậu biết được ai gây ra chuyện này chưa.
Anh lắc đầu rồi nhìn sang Lạc Hy.
Anh xoa đầu cô:
- Anh xin lỗi, lần này là do anh bảo vệ em không tốt, anh sẽ điều tra chuyện này rồi bắt kẻ đã hại em phải trả giá.
Cô mỉm cười rồi gật đầu.
Bầu không khí ngượng ngùng ban nãy của hai người cũng đã thay đổi thành không khí nhẹ nhàng.
Sau đó mọi người cũng giải tán, Hạ Vy và Phó Hạ thì đến phòng Lạc Hy còn Tiêu Quân Vinh, Quan Hạo, Cung Vương Dạ, Quý Thanh Phong thì đến thư phòng cùng Lâm Hải Thần.
Hạ Vy và Phó Hạ vào phòng cô thì rất thích cách bài trí trong phòng.
Đây cũng là lần đầu tiên họ đến sau khi cô chuyển vào Đế Viên.
Lạc Hy lấy nước uống còn Phó Hạ và Hạ Vy thì ngồi ở chiếc ghế sofa ở cuối giường.
Phó Hạ lên tiếng:
- Căn phòng này cũng được đấy chứ.
Cô trả lời cậu:
- Đẹp đúng chứ.
Lâm Hải Thần đã sắp xếp tất cả từ lúc tớ mới đến đây rồi.
Nói rồi cô đưa ly nước cho hai người sau đó đi đến ngồi xuống ở chiếc ghế tại bàn trang điểm.
Hạ Vy nói với cô:
- Lạc Hy à, cậu hóa trang rất kém đấy.
Cô thắc mắc:
- Hả ?
Hạ Vy và Phó Hạ nhìn nhau.
Hạ Vy mỉm cười rồi nói tiếp:
- Nếu cậu đã mặc chiếc váy hở vai và cổ như thế thì ít nhất hãy chú ý chút chứ.
Nói rồi Hạ Vy chỉ vào hõm cổ của cô ấy:
- Chỗ này nà
Lạc Hy nghe thế thì cũng quay lại soi gương đúng là mặc dù cô đã dùng một lớp phủ lên dấu hôn đó mà có lẽ nó đã mờ đi và dấu hôn anh để lại đã hiện ra.
Cô xấu hổ lấy tay che dấu hôn đó lại.
Hạ Vy lên tiếng:
- Kĩ thuật che dấu vết của cậu rất tệ đấy.
Lần trước là vết đỏ do khóc bây giờ là việc này.
Phó Hạ hỏi cô:
- Đã có chuyện gì xảy ra thế ?
Cô hạ tay xuống và kể cho hai người.
Hạ Vy nghe hết câu chuyện thì lên tiếng:
- Vậy có thể hiểu đơn giản là cậu bị bọn bắt cóc chuốc thuốc, nếu Lâm Hải Thần đến trễ thêm vài giây nữa thì những dấu hôn trên người cậu sẽ không phải là của anh ta mà là của bọn bắt cóc.
Nếu anh ta không đến kịp thì hiện tại cậu sẽ không ngồi đây nói chuyện với tụi tớ mà tụi tớ sẽ chỉ thấy cậu là một cái xác.
Đúng chứ ?
Cô gật đầu rồi nói:
- Đúng vậy, may là anh ấy đến kịp và may mắn