Nếu
như chỉ cần một câu xin lỗi mà Hàn Thuật có thể trở lại cuộc sống bình thường
của anh ấy, không ai can thiệp đến ai cả, thế thì tớ sẽ tha thứ cho anh ấy, nhưng
phải nói thật là tớ đã không còn hận anh ấy từ lâu rồi..
Hàn
Thuật có việc đột xuất phải đi, Chu Tiểu Bắc ngồi một mình trong câu lạc bộ cầu
lông, một người đàn ông trung niên thấy cô lẻ loi liền mời cô đánh hai ván, nhờ
chơi với người đàn ông này mà Chu Tiểu Bắc có được cảm giác sảng khoái khi toàn
thắng hai hiệp. Đánh xong, người đàn ông trung niên mời cô đi ăn tối, cô lấy lý
do về nhà trông con từ chối người đàn ông đó, rồi xếp gọn đồ đạc ra về, mặt
trời đã bắt đầu khuất bóng, chỉ còn vương lại một vệt đỏ ở cuối trời.
Câu lạc
bộ cầu lông này Chu Tiểu Bắc rất ít đến, khu vực xung quanh cô cũng không rành
lắm, hôm nay Hàn Thuật nói chuyện với cô về Tạ Cát Niên, cô mới nhớ ra trước
đây Cát Niên có nói với cô rằng cách đây không xa có một quán mì bò rất ngon,
Chu Tiểu Bắc đến giờ vẫn chưa được thưởng thức. Xem ra hôm nay Hàn Thuật không
thể thoát thân trong thời gian ngắn được rồi, bây giờ chẳng phải là cơ hội tốt
để đi thưởng thức món mì bò đó hay sao? Chu Tiểu Bắc thuộc típ người nói là
làm, quyết định như vậy xong, cô lập tức đi về phía Cát Niên đã mô tả trước đây
để tìm quán mì bò.
Chu
Tiểu Bắc sống ở miền Bắc từ nhỏ, sinh sống trên vùng đồng bằng, người dân ở quê
cô quen dùng Đông-Tây-Nam-Bắc để chỉ đường, hướng Đông Tây là phố, hướng Nam Bắc
là ngõ, nói cái là hiểu ngay. Nhưng khi đến miền Nam, tất cả những khái niệm
này chẳng còn ý nghĩa gì cả, thành phố G là một điển hình, bao nhiêu là phố to
phố nhỏ, ngõ rộng ngõ hẹp nhiều như mạng nhện, hoàn toàn không thể căn cứ theo
biển hiệu mà đi tìm được, đây lên một cái dốc, kia rẽ một cái ngõ, Chu Tiểu Bắc
tự thấy cảm giác phương hướng của mình rất tốt, ấy vậy mà khi vừa đặt chân đến
đây cũng bị hoa mắt chóng mặt. Mọi ngưòi ở đây chỉ đường cũng rất thú vị, không
chỉ theo hướng, chỉ thích nói trái phải, rẽ trái, rẽ phải, lại rẽ phải, rẽ
phải, rẽ, không cẩn thận thì đi thành hình logo của Mạng di động China Unicom.
Cũng
may mà Tạ Cát Niên không như vậy, cô chỉ đường rất đặc biệt, cô nói, cậu từ phố
X, sẽ nhìn thấy một tòa nhà cao ốc, vàng chói ấy, cậu đi về hướng ấy, rồi đi
qua chỗ đèn xanh đèn đỏ nghiêng nghiêng ấy, đi về phía trước đếm khoảng đến cái
đèn đường thứ năm, nhìn sang phía đối diện thấy có một cái ngõ, trong ngõ có
rất nhiều quán ăn, cái quán mì bò đó không treo biển, chỉ có một cây long nhãn
trông thế giống như “Khang long hữu hối”, bên cạnh cái cây ấy là quán mì bò.
Tạ Cát
Niên nhắc đến những biểu tượng này với giọng điệu chắc nịch, cứ như so với khái
niệm trái phải, đây mới là những thứ vĩnh hằng không bao giờ thay đổi. Chu Tiểu
Bắc hôm đó khi nghe Cát Niên nói vậy thì thấy rất thú vị, bây giờ khi đi tìm,
mới phát hiện ra tòa nhà cao ốc màu vàng chói, cột đèn xanh đèn đỏ hơi nghiêng,
ngõ đối diện cột đèn đường thứ năm, quán ăn ở trong ngõ... cô không ngờ rằng
tất cả những thứ này không sai một thứ nào, thậm chí ngay đến cây long nhãn kỳ
dị đó, ngoài tên thế quyền thứ mười tám “Khang long hữu hối” của
Giáng
long thập bát chưởng mà Quách Tĩnh vẫn hay sử dụng trong
tiểu thuyết
Anh hùng xạ điêu do đạo
diễn Hoàng Nhật Hoa dàn dựng, cô không thể tìm được từ nào thích hợp hơn để mô
tả cái cây này nữa.
Đứng
dưới gốc cây, mùi thơm của món mì bò nóng hổi bay tới, thật lòng mà nói, so với
lúc đi ăn với Hàn Thuật, anh yêu cầu rất cao về quán ăn, bát đĩa, không khí thì
Chu Tiểu Bắc lại thích những nơi dân dã như thế này hơn. Quán ăn rất nhỏ và rất
sơ sài, nhưng đúng vào tầm ăn tối nên khách ăn rất đông. Chu Tiểu Bắc gọi mãi,
bà chủ quán mới đưa cho cô một cái thẻ nhựa trên đề “Mì bò”, sau đó cô lại tiếp
tục đi tìm chỗ ngồi trong cái quán ăn đông đúc đó mà phát chán.
Không
gian trong quán cũng chỉ khoảng hơn mười mét vuông, bày một vài chiếc bàn to
nhỏ, cao thấp khác nhau. Chu Tiểu Bắc đưa mắt nhìn, trong số đám người đang mồ
hôi đầm đìa ăn uống thô tục kia cũng không ít những nam thanh nữ tú, cô nhìn
quanh tứ phía, bỗng nhiên mắt cô sáng lên. Thật là kỳ lạ, lẽ nào thật sự là
buổi sáng không được nói người, buổi tối không được nói ma ư?
“Cát
Niên, Tạ Cát Niên?”
Chu
Tiểu Bắc chẳng để ý gì nữa, cô hét ầm lên gọi người ngồi cách cô cả mấy dãy
bàn.
Tạ Cát
Niên đúng là đang ngồi ở đó, cô đi làm cả ngày, bây giờ mới được nghỉ, tiệm vải
chỉ cách đây khoảng hai cái ngã tư. Những hôm Phi Minh đi học đánh cầu lông hay
không có nhà cô thường hiếm khi nấu cơm, toàn ra quán ăn tạm cái gì rồi về.
Mì bò
rất nóng, nên Cát Niên ăn rất chậm. Kiểu chậm của cô không phải là cố tình tỏ
ra nho nhã, chậm rãi, mà là vì cô có nhiều thời gian, không có ai đang chờ cô,
cô cũng không chờ ai cả, dường như bát mì này cô có thể ăn nhâm nhi đến tận tối
đêm.
Cát
Niên nghe thấy có tiếng người gọi mình, cô liền bỏ đũa xuống. “Chu Tiểu Bắc!”
Cô bất giác nở nụ cười, vẫy tay gọi Chu Tiểu Bắc qua chỗ cô.
“Lần
đầu tiên tớ đến đây đã túm ngay được cậu, cậu thấy có tình cờ không?” Chu Tiểu
Bắc nói.
“Cứ bảo
là hôm nào đi ăn mì bò cùng với cậu, đủng là chọn ngày không bằng gặp ngày.”
Trong
lúc nói chuyện, Chu Tiểu Bắc mới phát hiện ra Cát Niên không phải đi một mình,
ngồi đối diện với Cát Niên còn có một cô gái trẻ hoặc có thể nói là một người
phụ nữ khác. Sở dĩ Tiểu Bắc không thể khẳng định được là vì cô gái này mặt trát
bự phấn, khiến người ta không thể nhìn thấy được khuôn mặt thật của cô, nên
chẳng biết đường nào mà đoán được tuổi, Chu Tiểu Bắc chỉ có thể đoán được là cô
gái này vẫn còn ít tuổi qua thân hình gợi cảm trong chiếc áo phông màu hồng trễ
cổ hở rốn hiệu Les của cô. Lúc này trời vẫn chưa tối hẳn, thực lòng mà nói, Chu
Tiểu Bắc chưa bao giờ nhìn thấy ai ăn mặc lòe loẹt thô thiển giữa ban ngày ban
mặt như thế này nên rất đỗi kinh ngạc.
Cô gái
đó thấy Cát Niên gặp người quen liền vỗ đầu gối đứng lên, nhường lại chỗ ngồi
của mình, rồi hất hàm nói với Cát Niên: “Tớ đi làm trước đây, các cậu cứ nói
chuyện tiếp đi.” Cô gái không hề chào hỏi Chu Tiểu Bắc, nói xong là đi ngay,
khi đi ngang qua chỗ Chu Tiểu Bắc, mùi thơm nồng nặc của một loại nước hoa rẻ
tiền xộc vào mũi Tiểu Bắc, khiến cô phải cố nhịn mới không bật ra tiếng hắt xì.
Cát Niên cũng không níu kéo cô gái, chỉ nói nhỏ một câu: “Cẩn thận chút nhé.”
Cô gái
đó chỉ cười mà không nói gì, đi được vài bước, cô rút trong túi quần bò ra một
bao thuốc lá nhàu nát, khom lưng châm lửa rồi khuất dần về phía xa.
Chu
Tiểu Bắc tự xưng đã từng vào Nam ra Bắc, không có gì là chưa biết cả. Thực ra
gia đình cô rất gia giáo, mẹ quản lý rất chặt, từ nhỏ đến lớn được giáo dục
theo kiểu truyền thống, tuy cô thích ngao du khắp nơi, nhưng những người cô gặp
và quen biết đều là những người nho nhã lịch sự. Cô không quen với cuộc sống xa
hoa kiểu như Hàn Thuật, nhưng những người thuộc tầng lớp tận cùng xã hội cô
cũng không thể tiếp xúc nổi. Cô gái ngồi đối diện với Cát Niên lúc nãy, trên
người toát ra đầy vẻ phong trần, mệt mỏi, rất dễ khiến người khác liên tưởng
đến những điều đen tối về nghề nghiệp của cô, loại người này, trước đây Chu
Tiểu Bắc mới chỉ nhìn thấy trên những chương trình phóng sự của báo chí và
truyền hình, lần này mặt đối mặt như vậy, cô không khỏi giật mình, nên không
thể không nhìn cho kỹ được.
“Mì của
cậu có rồi này, vẫn còn không chịu ngồi xuống à?” Cát Niên mỉm cười nhắc Chu
Tiểu Bắc.
Chu
Tiểu Bắc quay đầu lại, không nhìn theo cô gái nữa, cô tự thấy mình hơi đường
đột, nên sau khi ngồi xuống ghế cô cười hì hì, rồi tò mò hỏi: “Bạn cậu đấy à?
Có cá tính phết nhỉ.”
Cát
Niên không tỏ vẻ ngạc nhiên gì trước thắc mắc của Tiểu Bắc, chỉ lấy hộp đựng
gia vị ở bàn bên cạnh đưa cho cô: “Cậu có cần mấy thứ này không?... À, đúng vậy
đấy, là bạn cùng buồng với tớ hồi trước.”
Có lẽ
Cát Niên cũng biết, một câu trả lời đơn giản như vậy không thể thỏa mãn nổi
tính tò mò của Chu Tiểu Bắc, cô cười cười rồi bổ sung thêm một câu: “Ở cùng với
tớ ở ‘trong ấy’, được ra trước tớ một năm.”
Từ khi
quen biết đến nay, Cát Niên không hề cố tình giấu Chu Tiểu Bắc về thời kỳ “đen
tối” trong cuộc đời mình, tất nhiên cô cũng không cố tình “tuyên truyền” về sự
ly kỳ trắc trở của cuộc đời mình. Về những năm tháng đó, điều mà cô hay nói
nhất là “vào rồi, sau đó lại ra rồi”, chỉ đơn giản vậy thôi. Nếu ai không chú ý
nghe hẳn sẽ nghĩ nơi cô ra vào chẳng qua chỉ là nơi rất đỗi bình thường trên
thế gian này.
Nếu như
không phải trên người bạn “cùng buồng” thời xưa của Tạ Cát Niên toát lên vẻ sa
đọa, thì Chu Tiểu Bắc không thể nào tưởng tượng được Tạ Cát Niên mà cô quen
biết lại có liên quan gì đến một tội ác thật sự nào đó. Trong mắt cô, Tạ Cát
Niên là người như thế này: khuôn mặt nhỏ, các nét vừa vặn, không có nét nào đặc
biệt hấp dẫn, không lộng lẫy không mê hoặc nhưng tất cả các nét này khi kết hợp
lại với nhau lại vô cùng hài hòa, khiến cho người khác cứ muốn ngắm nhìn mãi.
Cô không phải là quá xinh nhưng cũng không phải là xấu; nhìn cô không có vẻ ghê
gớm nhưng cũng không phải là hiền lành; cô rất ít nói, nhưng lại không phải là
kiểu người trầm lặng, tẻ nhạt; trông cô không có dáng vẻ gì của người tinh
ranh, nhưng cái gì cần biết thì cô đều biết cả... Cô giống mọi thứ nhưng lại
cũng không giống mọi thứ, dường như cô là một cá thể hỗn hợp đầy mâu thuẫn và
mông lung, ấy vậy mà cô không lẫn với bất kỳ người nào khác, cô chính là cô,
một cô gái 29 tuổi tên Tạ Cát Niên.
Tiểu
Bắc nhớ lại lần đầu tiên hai người quen nhau trên tàu, lúc đó họ ngồi đối diện
nhau, trong hành trình dài dằng dặc và vô vị ấy, biết tìm ai nói chuyện cho đỡ
buồn? Chu Tiểu Bắc vốn là người hay chuyện, với ai cô cũng có thể ba hoa đủ mọi
thứ chuyện, và tất nhiên cô không thể nào bỏ qua người cùng tuổi ngồi đối diện
mình được. Tạ Cát Niên là người dễ bắt chuyện nhưng không hề dễ gần tí nào, Chu
Tiểu Bắc nói đến cả chục câu, cô mới đáp lại được một hai câu, ấy vậy mà chỉ
hai câu này thôi cũng khiến Chu Tiểu Bắc cảm thấy trong cả toa tàu này nói
chuyện với cô là thú vị nhất, cô là người hiểu rõ nhất ý vị trong câu chuyện
cười kín đáo của Tiểu Bắc, cô thường hỏi câu “rồi sao nữa?” một cách rất đúng
lúc, khiến Chu Tiểu Bắc lại thao thao bất tuyệt kể chuyện tiếp, bạn cứ tưởng là
cô ấy không để tâm nghe bạn nói, nhưng những lời mà cô ấy nói ra lại chính là
những điều mà bạn muốn nói.
Đã đi
qua được một nửa chặng đường, đêm cuối cùng trên chuyến tàu đi đến Lan Châu,
hành khách trong toa chỉ còn lại vài người, Chu Tiểu Bắc gần như suốt đêm không
ngủ, cứ như vậy cô tâm sự với cô gái tình cờ quen biết này về cuộc đời mình
suốt hơn hai mươi năm qua,
cô kể về chuyện vui của cô, chuyện hối hận của cô,
chuyện bạn của cô, chuyện người cô yêu và người cô đã bỏ lỡ.
Tạ Cát
Niên ngồi cạnh cánh cửa kính của toa tàu yên lặng lắng nghe, gần như không bao
giờ ngắt lời cô, sự bình lặng của Cát Niên khiến Tiểu Bắc thấy quá khứ của mình
như một dòng nước lớn, cứ chảy chầm chậm, chầm chậm trong toa tàu của hai
người, những điều hạnh phúc, những điều cay đắng như những gợn sóng lăn tăn,
hiện ra trước mắt rồi lại âm thầm tan mất.
Đó là
lần tâm sự sảng khoái nhất của Tiểu Bắc kể từ trước đến nay, cô không phải là
không có bạn bè, nhưng những lời tâm sự của cô không cần an ủi, không cần
khuyên giải, cô chỉ cần người lắng nghe, lắng nghe một cách hiểu biết. Cô vẫn
còn nhớ, hôm đó đúng ngày thời tiết xấu, trên cánh đồng hoang bên ngoài cửa sổ
toa tàu, mưa như trút nước, những tia chớp lóe lên chiếu vào đôi mắt bình lặng
của Tạ Cát Niên, như một sự đối chiếu tuyệt hảo.
Sáng
sớm ngày hôm sau, vừa mới hơn bảy giờ, tàu đã vào ga Lan Châu, chính Cát Niên
là người gọi Tiểu Bắc đang trong tình trạng mơ ngủ dậy để xuống tàu. Chu Tiểu
Bắc đứng lại giữa đám người ở sân ga vội vàng chỉnh đốn lại hành lý của mình,
bạn đồng hành của cô không biết đã biến mất từ lúc nào. Lần ấy, cô thậm chí còn
chưa biết tên Tạ Cát Niên, những điều liên quan đến bản thân, Tạ Cát Niên tuyệt
đối không nhắc câu nào.
Lúc
quay trở lại thành phố, hai người lại gặp nhau ở phòng chờ, sự việc này khiến
hai người đều cảm thấy ngỡ ngàng, Tiểu Bắc chỉ còn biết nói: “Duyên số, đúng là
duyên số!” Vì thế không chút do dự, cô gần như ép chàng trai ngồi đối diện Tạ
Cát Niên đổi ghé và đổi toa cho cô, và để tránh tình trạng hai người lại lạc
mất nhau một lần nữa, Chu Tiểu Bắc chủ động trao đổi tên và điện thoại với Cát Niên,
đây được coi là sự bắt đầu chính thức cho tình bạn của hai người.
Tất cả
những điều liên quan đến mình, Tiểu Bắc đã kể hết trong lần đi, nhưng cô rất
muốn tìm hiểu về Cát Niên. Cát Niên không kể mấy về bản thân mình, cô nói
chuyện của cô chả có gì đặc biệt, nhưng để cho chuyến đi đỡ nhàm chán, cô muốn
kể cho Tiểu Bắc nghe một câu chuyện, một câu chuyên về thời niên thiếu của cô.
“Nếu
như tớ biết là người trong câu chuyện đó có thể liên quan đến tớ, thì tó thề
rằng tớ sẽ chăm chú nghe từng từ từng chữ cậu nói.” Buổi xế chiều trong quán mì
bò, Chu Tiểu Bắc thẳng thắn nói. Thực ra câu chuyện ấy Chu Tiểu Bắc không hề
nghe hết, Cát Niên kể chuyện quá chậm, chậm đến mức khiến Tiểu Bắc thấy câu
chuyện ấy chỉ có mở đầu mà không có kết thúc.
Câu nói
này của Chu Tiểu Bắc khiến Cát Niên ngây ra trong giây lát, cô không nói gì.
Tiểu
Bắc tự mình nói tiếp: “Thực ra, ngay từ lần đầu tiên tớ đưa anh ấy đến cửa hàng
của cậu, cậu đã nhận ra anh ấy rồi, đúng không?”
Cát
Niên vừa kịp ăn nốt miếng cuối cùng, cô nói: “Hồi đó cậu vừa nói với tớ rằng
cậu trúng quả lớn, tìm được một đức lang quân tương lai tuyệt vời. Tớ không
muốn cậu bị ảnh hưởng bởi những thứ vặt vãnh khác.”
“Những
thứ vặt vãnh? Cậu mô tả công tố viên Hàn đáng kính của chúng ta thế sao?” Chu
Tiểu Bắc cười ha hả, “Chắc chắn anh ấy sẽ buồn lắm đấy, cái ‘thứ vặt vãnh’ ấy
thậm chí còn cho rằng mình là bố của con cậu nữa đấy.”
“Phi
Minh không phải là con tớ, Hàn Thuật càng không thể nào là bố của nó được, Tiểu
Bắc, cậu cứ yên tâm. Chuyện giữa tớ và Hàn Thuật đã qua từ lâu rồi, không đáng
để ảnh hưởng đến cuộc sống bây giờ giữa cậu và Hàn Thuật đâu.”
“Cũng
không đáng để ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu? Cát Niên, Hàn Thuật không thể
nào quên được, cậu thật lòng tha thứ cho anh ấy ư?”
Cát
Niên lại một lần nữa im lặng, trên bức tường không rõ là màu vàng hay màu đen
của quán mì gắn hai chiếc quạt máy, các cánh quạt dính đầy dầu mỡ vẫn đang
quay, quay không ngừng, các vết bẩn trên quạt đã két thành từng cụm. Gió từ
chiếc quạt treo tường thổi vào vỏ giấy đựng loại đũa dùng một lần trên bàn,
những chiếc vỏ giấy bị thổi bay lên, Cát Niên đưa tay giữ chúng lại, từ từ vò
chúng thành một nắm.
“Nói
xin lỗi thì rất dễ, nói tha thứ cũng không khó. Tiểu Bắc, con người ta sống
cũng chỉ vì sĩ diện, vui vẻ là do sĩ diện, buồn đau là do sĩ diện, tức giận là
do sĩ diện, thù hận là do sĩ diện, áy náy cũng là do sĩ diện. Hàn Thuật chính
vì tính sĩ diện này mà không chịu tha thứ cho bản thân mình, một khi anh ấy
thấy cần một lời cầu xin tha lỗi tượng trưng thì tớ sẽ tha thứ cho anh ấy, điều
này có gì khó đâu.”
“Anh ấy
thì day dứt như vậy, còn cậu lẽ nào chưa bao giờ oán hận anh ấy ư?” Chu Tiểu
Bắc hỏi.
Cát
Niên đáp: “Hận? Nếu nói là chưa bao giờ hận thì không phải là người. Lúc đầu,
tớ còn hận cả bản thân mình, lẽ nào tớ sống trên cõi đời này chỉ là để sống sau
chấn song sắt, tối thì ngắm cảnh tắt đèn qua song cửa, sáng thì đạp máy khâu ở
nhà tù, mỗi tháng nhận được một đồng mấy hào thù lao hay sao? Thế nhưng, hận
mãi hận mãi rồi cũng nhạt nhòa, thời gian đã quá lâu rồi, tha thứ hay không tha
thứ thì có nghĩa lý gì chứ? Đối với
tớ, sự hối hận của anh ấy chẳng có gì quan trọng cả, sự hối hận của ai cũng
không quan trọng. Cô gái vừa nãy cậu nhìn thấy rồi chứ, cô ấy là Bình Phượng,
là bạn tù của tớ. Cậu đoán không sai đâu, cô ấy đúng là làm nghề ấy đấy, cứ vào
tù ra tù mãi cũng vì chuyện này thôi. Lúc đầu đi bán dâm là vì nhà nghèo, lại
phải nuôi mấy đứa em đi học, còn cảm thấy sự hy sinh của mình thật là vĩ đại.
Nhưng về sau, trải qua mấy năm ngồi tù, cô ấy cũng muốn sống cuộc sống lương
thiện, các em thì đã lập gia đình hết rồi, cũng chẳng giàu có gì, có lẽ cũng là
vì biết ơn nên đôi lúc cũng dúi cho mấy chục hay trăm tệ, có lúc thì cho cái gì
đó, nhưng lại sợ cô ấy nhắc lại chuyện cũ xấu hổ ngày xưa, dần dần chị em qua lại
cũng ít đi. Cô ấy cũng chẳng nói là hận ai, cũng muốn sống cho ra người, nhưng
khổ nỗi không có văn hóa, không có tay nghề, vất vả thì không chịu được, người
tốt thì chẳng ai lấy, nhưng cũng phải ăn cơm chứ, thỉnh thoảng các em cho vài
đồng đó còn chẳng nhiều bằng cô ấy ra ngoài làm một đêm, cô ấy cũng chẳng muốn
nhìn kiểu tránh né của các em mình, không làm nghề cũ thì còn biết làm gì nữa?
Cậu xem, chuyện của Bình Phượng thực ra cũng như chuyện của tớ, áy náy hay gì
cũng thế, đều là chuyện của người khác, chẳng liên quan gì đến bọn tớ. Nếu như
chỉ cần một câu xin lỗi mà Hàn Thuật có thể trở lại cuộc sống bình thường của
anh ấy, không ai can thiệp đến ai cả, thế thì tớ sẽ tha thứ cho anh ấy, nhưng
phải nói thật là tớ đã không còn hận anh ấy từ lâu rồi.”
Tiểu
Bắc hỏi: “Nếu như anh ấy sẵn sàng cho cậu một sự bồi thường có giá trị, ví dụ
như, tương lai chẳng hạn? Anh ấy dám nói với mọi người rằng Phi Minh là con anh
ấy, cậu còn dám nói đó chỉ là áy náy nữa hay không? Cho dù cậu không muốn anh
ấy quấy rầy cậu, nhưng anh ấy có thể làm được không?”
“Các
cậu chẳng phải là...” Người ngạc nhiên bây giờ là Cát Niên.
Tiểu
Bắc cười: “Hàn Thuật là một người đàn ông lý tưởng, nhưng trên thế gian này vẫn
còn nhiều người đàn ông lý tưởng khác, các cô gái tuyệt vời thì lo gì không tìm
được chồng?” Cô vừa nói vừa tỏ vẻ khinh thường rồi nắm lấy tay Cát Niên, “Đối
với Hàn Thuật, tớ cũng có thể nói là thích anh ấy, nhưng tớ lại thích cậu hơn.”
“Thế
thì chúng mình lấy nhau đi.” Cát Niên buột miệng nói.
Chu
Tiểu Bắc chẳng thèm để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, cười đã rồi cô
mới lí nhí nói tiếp với Cát Niên: “Cát Niên, tớ đang chuẩn bị về Tân Cương rồi,
Giang Nam sẽ phải cho tớ một câu trả lời. Tìm một người tốt mà lấy chồng đi,
anh ấy cứ nói nhẹ như không, anh ấy là gì của tớ? Còn về Hàn Thuật, cái khác tớ
không dám nói, nhưng anh ấy đối với cậu là thật lòng đấy. Nếu như cậu chịu giữ
lấy anh ấy, ít nhất anh ấy cũng có thể cho cậu một cuộc sống ổn định, không chỉ
cậu, mà cả Phi Minh nữa. Nếu đã có thể nói lời tha thứ, sao cậu không...”
Cát
Niên gượng cười, ngắt lời Tiểu Bắc: “Những chuyện ấy, tớ tha thứ không có nghĩa
là tớ đã quên.”
Trời đã
về tối, khách trong quán mì mỗi lúc một ít, Tạ Cát Niên và Chu Tiểu Bắc ngồi
đối diện với nhau.
“Cậu có
vội về không... Được, nếu cậu muốn nghe nốt câu chuyện tớ chưa kịp kể hết, tớ
sẽ kể.”
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyện 5s