Từ
miếu đến bờ sông giống như từ cõi hư vô trở về với trần gian vậy. Trên người
hai đứa trẻ không còn một xu dính túi, chẳng trốn được đến chân trời góc bể,
rốt cuộc thì cũng phải quay trở về..
Cát
Niên và Vu Vũ chạy xuyên qua đồng mía, băng qua con đường đất, qua trạm xe buýt
duy nhất ở gần đó, trên đường còn suýt chút nữa đâm vào một chiếc xe đạp đang
phóng nhanh. Cậu thanh niên cầm lái quá sợ hãi đến nỗi quăng cả xe đi, cô gái
ngồi đằng sau cũng suýt ngã nhào xuống đất.
Vu Vũ
ngoái đầu lại nói với cô gái đó “tôi xin lỗi” rồi cả hai lại tiếp tục chạy,
nhưng Cát Niên dường như nghe thấy tiếng hét ở phía sau lưng cô: “Tạ Cát Niên,
con bé thần kinh kia, có ma đuổi theo cậu à? Cậu chạy đến cái nơi quái quỷ nào
thế hả?...”
Nghe
giọng điệu và lời nói kia, Cát Niên nhớ ra anh chàng tay cầm vợt cầu lông, mặc
bộ đồ thể thao đèo cô gái xinh đẹp trên chiếc xe đạp là ai rồi. Đúng rồi, dạo
này có một sân cầu lông vừa mới khai trương ở đây. Cô quay đầu nhìn lại nhưng
bóng dáng anh ta đã trở nên nhỏ bé, nhìn chẳng rõ mặt nữa.
Cát
Niên đã quên mất cuối cùng Vu Vũ hay cô là người dừng lại trước. Cả hai đều đã
thấm mệt, không thể tiếp tục chạy nữa, hai người đều khom lưng xuống thở hồng
hộc, miệng mở hớp lấy không khí giống như những con cá sắp chết ở bờ sông hoang
vu này. Đến bây giờ Cát Niên mới thấy sợ, cơ thể của Vu Vũ làm sao có thể chịu
đựng được sự hành hạ như thế này chứ, ấy vậy mà lần này Vu Vũ lại không hề phát
bệnh, không thể không gọi đây là một kỳ tích được, có lẽ việc tập luyện một
cách phù hợp trong thời gian dài vừa qua đã thực sự có hiệu quả.
Vu Vũ
đã bình thường trở lại, cậu học theo anh chàng không quen lúc nãy dùng một ngón
tay chỉ vào Cát Niên vẫn đang thở hổn hển và nói: “Tạ Cát Niên, cậu đúng là đồ
thần kinh...”
Cát
Niên đáp lại một cách yếu ớt:
“Vu Vũ,
cậu cũng là đồ thần kinh!”
Lúc này
cô mới phát hiện ra, tay phải của mình vẫn nắm chặt chai nước cam ban nãy, trên
cái chai không có vết máu, cái gì cũng không có, tuy vừa nãy nó chỉ cách tội ác
trong gang tấc nhưng cái chai này vẫn trong suốt, tinh khiết và vẫn đẹp đẽ dưới
ánh mặt trời.
Cát
Niên xoay xoay cái chai thủy tinh nhỏ, trên đó, trừ nhãn hiệu nước giải khát ra
còn có một hàng chữ nhỏ ở khuất: “Chai này chỉ dùng để chứa sản phẩm nước có
gas hiệu XX”. Cô đột nhiên thấy thật buồn cười, đúng là một sự hài hước kín
đáo. Sao trước đây cô không hề biết rằng cái chai này còn có công dụng khác
nhỉ.
“Cậu có
khát không Vu Vũ?” Cô giơ cao chai nước hỏi.
Vu Vũ
ngây ra, cậu đón lấy chai nước, dùng răng cắn cái nắp chai, uống vài ngụm rồi
đưa trả lại cho Cát Niên.
Hai
người đứng sánh vai nhau bên bờ sông dài trải sỏi, phía trước mặt là cánh đồng
lau bao la bát ngát, nước sông lặng lẽ chảy qua. Hai người bọn họ cứ im lặng
như thế, chẳng ai chịu mở lời nói trước. Lâm Hằng Quý chết rồi ư? Một phát đó
liệu có đủ để lấy đi tính mạng của lão ta không? Bọn họ sẽ phải làm gì tiếp
theo đây?
“Vu Vũ,
cậu có tin vào số mệnh không?” Cuối cùng Cát Niên cũng mở lời trước.
Vu Vũ
gượng cười nói: “Bà nội tớ từng nói rằng, tin thì sẽ thấy linh mà không tin thì
sẽ không thấy linh, chỉ cần tớ không tin thì điều đó sẽ không bao giờ tồn tại,
cậu đừng lôi những thứ đọc được từ trong sách ra mà dọa tớ.
Cát Niên
cũng cười, cô nói: “Nói cái gì thế, tớ chỉ muốn hỏi là gần đây có miếu Quán Âm,
cậu đã đến đó bao giờ chưa?”
“À, tớ
biết” Vu Vũ nói, “bà nội tớ đến đó rồi, tớ thì chưa.”
Cát
Niên huých vào tay Vu Vũ, cô ngại không dám nắm lấy tay cậu một lần nữa, tuy
chỉ trong chốc lát nhưng cô vẫn thầm ước rằng cậu sẽ mãi mãi không bao giờ
buông tay cô ra.
“Đi
theo tớ, chúng ta đến miếu đó xem sao.”
Miếu
Quán Âm ở bên kia bờ sông, Cát Niên và Vu Vũ run rẩy bước qua chiếc cầu phao.
Vào trong miếu, vì hôm nay chẳng phải là ngày lễ tết gì, hơn nữa miếu này cũng
không phải là miếu to nên bên trong rất lạnh lẽo, chỉ có một cụ già trông không
giống nhà sư lắm đang ngủ gật bên cái bàn ở chính điện. Chính điện có một bức
tượng Phật Quán Âm, ngoài bát nhang ra thì cái thu hút sự chú ý của người khác
nhất chính là tấm bảng đen bằng gỗ to dựa ngay bên cạnh, dán đầy những mẩu giấy
màu vàng.
“Hòa
thượng, cậu có biết kia là những cái gì không?” Cát Niên thì thầm hỏi cậu bạn
bên cạnh.
Vu Vũ
lắc đầu.
“Đó là
thẻ Quán âm đấy, tớ đã đọc qua ở thư viện về lịch sử nơi bọn mình sống, ngày
xưa quẻ thẻ ở miếu Quán Âm này có tiếng là linh thiêng lắm đấy, người xin thẻ
sau khi lắc được một quẻ thẻ nào đó thì sẽ xem số quẻ đó là bao nhiêu và đến
tấm bảng xé lấy tờ giải thích về thẻ, người kia chắc là người giải thẻ đấy.”
“Có
muốn rút một quẻ không?” Vu Vũ biết Cát Niên thích những thứ kỳ lạ cổ quái như
thế.
Cát
Niên nói: “Cậu không biết đó thôi, giải quẻ phải mất tiền đấy, quẻ hạ là hai
tệ, quẻ trung là năm tệ, quẻ thượng là mười tệ. Ngoài ra, quẻ hạ hạ thì không
mất tiền, quẻ thượng thượng phải mất ba mươi sáu tệ cơ. Mấy cái này đều có quy
định cụ thể cả đấy.”
Vu Vũ
cười nói: “Sao quẻ càng tốt thì lại càng đắt thế? Thà rút phải quẻ hạ hạ còn
hơn, ít nhất thì cũng không phải mất tiền.”
“Nói
linh ta linh tinh!” Cát Niên không thích những luận điệu kiểu như thế này, cô
lại nói tiếp: “Lần đầu tiên tớ nghe thấy có người nói chỉ vì muốn tiết kiệm
chút tiền mà nguyện cả đời mình xui xẻo.”
“Hay là
bọn mình thử xem sao.”
“Tớ
chẳng còn một đồng nào cả.”
Vu Vũ
cười nói: “Không sao, ông lão này thể nào mà chẳng phải đi vệ sinh, đằng nào ở
đây cũng không có người, chúng ta tranh thủ rút quẻ là được. Với lại, cũng
chẳng cần người khác giải quẻ, không phải cậu chính là một đại sư xem bói đó
sao?”
Cũng
không cần phải đợi lâu, cụ già ngồi bên chiếc bàn quả thật phải đứng dậy đi vệ
sinh, ở đây cũng chẳng có gì giá trị nên cũng không cần phải đề phòng, hơn nữa
ông ấy cũng không thể nào nghĩ được là lại có hai đứa bé đến “trộm quẻ”, cái
này thì có gì đáng để ăn trộm chứ, đa phần mọi người rút quẻ xong cũng có đọc
hiểu được đâu.
Ông lão
vừa đi, Cát Niên và Vu Vũ liền nhanh như chớp lao đến phía trước ban thờ, Cát
Niên thoắt một cái đã quỳ trên chiếc gối quỳ, cô nhìn thấy Vu Vũ vẫn còn đứng
ngây ra đấy liền kéo ống tay áo của cậu, hai người cùng quỳ gối xuống.
“Nhanh
xóc đi.” Vu Vũ đưa ống quẻ cho Cát Niên và nói.
Cát
Niên lắc đầu: “Cậu xóc trước đi.”
Động
tác của Vu Vũ rất nhanh, chỉ mấy giây sau, một thẻ tre rớt xuống khỏi ống thẻ.
Cát Niên nhặt quẻ thẻ lên hộ cậu, trên đó viết “Thẻ thứ Năm mươi tư”.
“Đến
lượt cậu đấy Cát Niên”
Hai tay
Cát Niên cầm lấy ống quẻ và xóc thật lực nhưng dường như ống quẻ cố ý không
theo lời cô, xóc thế nào cũng chẳng rơi xuống.
“Nhanh
lên đi, ông già sắp quay lại rồi.”
Vu Vũ
càng giục, Cát Niên lại càng rối tung lên, tiếng hắng giọng của ông lão hình
như đã vọng đến từ điện chính, cô lắc cái ống đựng quẻ mạnh đến nỗi lòng bàn
tay đầy mồ hôi, tâm trí thúc giục cô phải nhanh lên, nhanh lên nữa, nếu thật sự
có thần linh, xin hãy cho con một chút báo hiệu đi.
Thần
linh dường như đã nghe
thấy lời khẩn cầu của cô, khó khăn lắm quẻ tre của Cát
Niên cuối cùng cũng rơi xuống.
Thẻ thứ
Mười hai.
Cô vội
vàng chạy đến trước bảng thẻ tìm hai tờ giấy màu vàng tương ứng với hai số quẻ.
“Năm
mươi tư, năm mươi tư, Mười hai, mười hai...”
Vu Vũ
lo lắng trông chừng giúp Cát Niên.
Cát
Niên tìm thấy thẻ số Mười hai của mình trước, là thẻ trung, sau đó mới nhìn
thấy thẻ số Năm mươi tư, hàng đầu tiên của quẻ thẻ chính là - thẻ hạ hạ. Thẻ hạ
hạ và thẻ thượng thượng giống nhau, đều không dễ xóc phải. Phần lớn mọi người
đều là người bình thường, mà cuộc đời của một người bình thường thì có cả vui
và buồn.
Cát
Niên thở dài ngao ngán, cái cậu Vu Vũ thối mồm này, cái tốt thì không linh cái
xấu thì sao mà linh thế.
“Xong
chưa Cát Niên? Chúng ta phải đi rồi.” Vu Vũ vẫn không biết gì cả, nên cứ thúc
giục cô.
Bỗng
nhiên Cát Niên nảy ra một ý nghĩ, cô không muốn cho Vu Vũ biết về quẻ thẻ của
cậu, thế là mỗi tờ thẻ cô chỉ xé lấy một nửa, để nửa có chữ “thẻ hạ hạ” lại
trên bảng.
Tờ thẻ
của Vu Vũ bị mất một nửa, phần còn lại chỉ có vẻn vẹn một câu “biển khổ quay
đầu chẳng thấy bờ”.
Cát
Niên xem xong, cô thấy bất an đến khó tả, cô không muốn thấy một số mệnh như
thế này! Liệu có cách nào tháo gỡ không nhỉ?
Thừa
lúc Vu Vũ không chú ý, cô thuận tay xé bừa một tờ thẻ khác rồi giấu tờ thẻ cũ
vào trong túi quần, trước khi ông già quay lại, cô và Vu Vũ đã men theo con
đường cũ rời khỏi đó như thể chưa hề có ai đến đây vậy.
Về đến
bên bờ sông, quả nhiên Vu Vũ hỏi: “Thẻ của tớ đâu rồi, xem cho tớ đi nhanh
lên.”
Cát
Niên móc ra tờ thẻ giả mà cô đã rút lần thứ hai đưa cho Vu Vũ.
“Người
ngu muội tỉnh mộng không biết... cái này là nói tớ đấy á? Có mỗi tí tẹo thế này
thôi hả, sao tớ cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó nhỉ, Cát Niên, thế này là thế
nào?”
“Cậu cứ
giục loạn hết cả lên, nửa trên lại dán chắc quá, tớ không xé xuống được.” Cát
Niên nói bừa, “Đây là thẻ thượng đấy. Ý nói là có chuyện tốt, có người tốt ở
bên cạnh cậu mà cậu vẫn không biết. Có ai ngốc như cậu không? Thế mới nói cậu
là ‘người ngu muội’, có điều, đợi khi cậu mở mắt ra, cậu sẽ nhận ra tất cả.”
“Người
tốt, chuyện tốt á?” Vu Vũ lắc đầu không hiểu. “Tớ chỉ mong lần thi lên cấp này
không quá tệ, còn cậu nữa, Cát Niên, tớ mong cậu có thể thi đỗ vào trường Trung
học số 7.”
Cát
Niên mỉm cười, “Cậu chỉ được mỗi cái thế, tớ xem thẻ của tớ nào... dược thành
bích hải nan bôn (1)”.
(1).
Thuốc uống rồi, biển xanh vẫy gọi mà vẫn không dứt nổi ra đi.“Câu
này nghĩa là sao?” Vu Vũ hỏi.
Cát
Niên cũng không hiểu lắm, cô nhắc đi nhắc lại câu này.
Theo sự
tích, Hằng Nga ăn trộm thuốc bất tử của Hậu Nghệ, vì thế nàng mới có thể bay
lên mặt trăng, ở trong cung Quảng Hàn nhìn trời xanh biển rộng mà trong lòng
thấy cô đơn lẻ loi. Vậy câu “dược thành bích hải nan bôn” này rốt cuộc có hàm ý
gì? Điều gì khiến Hằng Nga có được thuốc bất tử rồi nhưng lại không nỡ bay đi
chứ? Không lẽ mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ rồi, nhưng cung trăng kia không còn gì
khiến cô mong đợi nữa hay sao? Chẳng lẽ cô ôm mãi nỗi cô đơn lạnh lẽo đến vô
hạn trên cung trăng rồi cuối cùng lại nhớ đến một bóng dáng xưa ư?
“Thôi,
cái này cũng chỉ để cho vui ấy mà, thẻ của tớ là thẻ Trung, còn không tốt bằng
thẻ của cậu.”
“Đợi
một chút, Cát Niên, trong túi của cậu có cái gì thế, hình như vẫn còn một tờ
thẻ nữa.”
Vu Vũ
tinh mắt thật, Cát Niên thấy hối hận vì lúc đó vội quá nên chưa đút hẳn tờ thẻ
số Năm mươi tư vào túi quần, vẫn còn lộ một góc giấy màu vàng ra ngoài.
Cô chưa
kịp nói gì thì Vu Vũ đã rút tờ thẻ từ túi quần của Cát Niên ra và đọc: “Biển
khổ quay đầu chẳng thấy bờ, cái này có vẻ là tớ hiểu, hình như là rất xấu thì
phải?” Cậu nhìn Cát Niên và nói tiếp: “Đây mới đúng là thẻ của tớ phải không?”
Đôi mắt
cậu trắng đen rõ ràng và trong veo đến vô cùng.
Trước
đôi mất ấy, Cát Niên lại bối rối nói dối thêm một lần nữa.
“Cái gì
chứ, tớ, tớ muốn rút cho người tương lai của tớ nên xé bừa thêm một thẻ đấy
chứ.”
“Người
tương lai của cậu?”
Mặt Cát
Niên đỏ bừng lên.
Vu Vũ
cũng không đến nỗi ngốc lắm, cậu như chợt bừng tỉnh và nói: “Thì ra là vậy.”
“Ừ, một
tờ là của cậu, một tờ là của... của... ‘người ấy’. Tớ đã cất tờ đấy đi rồi, cậu
còn cứ lấy ra xem bằng được.”
Vẻ mặt
Vu Vũ rất ngộ nghĩnh: “Bọn con gái các cậu thật kỳ lạ.”
Cát
Niên thở dài. Cuộc đời Vu Vũ vốn đã rất ít niềm vui rồi, nên cô không muốn cái
trò chơi vớ vẩn này làm cho cậu thêm buồn, xem ra cuối cùng cô cũng giấu được
chuyện này rồi.
Từ miếu
đến bờ sông giống như từ cõi hư vô trở về với trần gian vậy. Trên người hai đứa
trẻ không còn một xu dính túi, chẳng trốn được đến chân trời góc bể, rốt cuộc
thì cũng phải quay trở về.
“Cát
Niên, chúng ta đi đâu bây giờ?”
Cát
Niên chùng mắt xuống, cô nói: “Về nhà bác tớ, tớ sẽ kể hết chuyện này với bác.
Vu Vũ, cậu cứ về nhà, đừng nói gì, cũng đừng nói là cậu đã nhìn thấy cái gì
nhé. Nếu như tên xấu xa ấy chết rồi thì cũng là do tớ gây ra. Là lão ta vô liêm
sỉ, tớ, tớ không sợ.”
Cát
Niên nói không sợ nhưng người cô lại đang run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyện 5s