Editor: Mạc Y Lam. Đêm đó, Chúc Tinh Dao không đi học tiếng Đức, vừa vặn Đinh Du và Chúc Vân Bình bận rộn, cũng không để ý đến cô. Cô cùng Lâm Giai Ngữ kiểm tra xong đã gần mười giờ, chờ sau khi các cô lên xe, Lâm Giai Ngữ mới nhớ đến, các cô chưa có ăn cơm…
Cô đặc biệt xấu hổ, thì thầm: “Tớ mời cậu ăn tối nhé, cậu đưa tớ đến bệnh viện còn giúp tớ giảm giá, tớ không biết nên làm thế nào để cảm ơn cậu.”
Chúc Tinh Dao đã đói đến không chịu nổi, nhưng vẫn nói: “Lần sau đi, chờ đến khi cậu có thể đi lại nói sau.”
Xe không tiến vào trong ngõ Hà Tây được, bố mẹ Lâm Giai Ngữ vừa vặn làm ca đêm, không có cách nào ra đón cô ấy, gọi điện cho Giang Đồ, cậu không nghe máy. Chúc Tinh Dao chỉ có thể đỡ cô ấy dọc theo con ngõ hẹp chậm rãi đi vào bên trong, đèn đường rất tối, ánh sáng vàng khiến cô có chút hoa mắt.
Cô sắp đói đến ngất xỉu rồi.
Xa xa, nhìn thấy mấy người đàn ông cao lớn đi đến.
Lâm Giai Ngữ kinh hoảng lúng túng nắm chặt tay, hạ thấp giọng: “Xong rồi… Hình như là bọn Trần Nghị.”
Trần Nghị?
Cái tên này, Chúc Tinh Dao hình như rất lâu trước đây đã nghe qua.
A, nhớ rồi, Giang Đồ bị hắn ta đuổi theo đòi nợ, tên côn đồ còn phá hỏng một cái áo khoác của cô.
Những câu nói của mấy kẻ vẻ lưu manh kia chậm rãi truyền đến——
“Chậc, tên tiểu tử Giang Đồ kia thật sự là thiếu nợ mà, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của nó, tao liền muốn đánh người, lần sau đừng ngăn cản tao đấy.”
“Nói chút đạo lý đi, cầm tiền rồi thì đừng đánh người, người ta còn chưa trưởng thành đâu.”
“Mày đúng là có lòng tốt, lần trước động thủ cũng không thấy mày nương tay gì cả, giả vờ cái rắm. ”
……
Chúc Tinh Dao nghe được những lời này nhịn không được nhíu mày, trong lòng rất không thoải mái, biết Trần Nghị bọn hắn là đến đòi nợ, bọn hắn còn đánh Giang Đồ sao? Cô vừa định ngẩng đầu, đã bị Lâm Giai Ngữ túm lấy cổ áo, nhỏ giọng nói: “Cậu lại đây một chút, chúng ta đừng chọc bọn hắn.”
Cô thể nghe thấy Lâm Giai Ngữ hít thở hơi dồn dập, cô ấy đang khẩn trương cùng sợ hãi.
Cô mím chặt môi, dựa vào, nhường đường cho đám người kia.
Trần Nghị mang theo mấy người đi ngang qua,thấy hai nữ sinh mặc đồng phục học sinh đứng dựa sát vào tường, có người huýt sáo: “Ấy, đây không phải là cô vợ nhỏ của Giang Đồ sao?”
Cô vợ nhỏ?
Nói Lâm Giai Ngữ sao?
Con ngõ nhỏ rất tối, chỉ có giao lộ mới có ánh đèn, Chúc Tinh Dao cao hơn Lâm Giai Ngữ mấy cm, cô cúi đầu nhìn cô ấy, mặt Lâm Giai Ngữ có chút đỏ, không biết là đi bộ hay là bị doạ.
Lâm Giai Ngữ ngẩng đầu lên, tức giận nói: “Các người đừng nói bậy, cầm tiền rồi thì đừng bắt nạt người khác.”
Mấy tên côn đồ cười ha ha.
“Giai Ngữ ——là con sao?”
Một người đàn ông trung niên hô lên từ phía sau.
Lâm Giai Ngữ vui mừng ngẩng đầu: “Bố ơi!”
Bố Lâm Giai Ngữ lo lắng cô, xin nghỉ phép chạy về xem con gái, không nghĩ tới đúng lúc gặp phải chuyện này, nhà cửa ngõ Hà Tây đông đúc, đều là hàng xóm mà ông quen biết, nhân duyên với người khác rất tốt, nếu hô một tiếng, khẳng định có thể mấy người chạy đến cứu viện.
Chúc Tinh Dao thở phào nhẹ nhõm, cũng ngẩng đầu theo.
Trần Nghị vốn muốn rời đi, vừa quay đầu lại liền thấy cô gái nhỏ nghiêng mặt trắng nõn xinh đẹp, làn da trắng đến phát sáng mắt hắn. Vài giây sau hắn mới chợt nhớ tới, cô bé này chính là Chúc Tinh Dao kéo đàn cello kia. Nơi này quá tối, mặc đồng phục học sinh, hắn thiếu chút nữa không nhận ra, chẳng qua…rất xinh đẹp.
“Ơ, tiểu mỹ nữ, đã lâu không gặp.” Hắn huýt sáo và đột nhiên nhớ bữa tiệc mà họ muốn đi xem, nhưng bị Giang Đồ ngăn cản, sau đó cũng không xem được. Hắn đánh giá cô: “Chẳng lẽ cô em đến tìm Giang Đồ? ”
Chúc Tinh Dao nhíu mày: “Liên quan gì đến anh?”
Trần Nghị thở dài: “Anh nói em sao lại không nghe lời như vậy, bảo em tránh xa cậu ta ra, không có tốt đâu.”
“Anh đánh người rồi?” Chúc Tinh Dao lạnh lùng nhìn hắn.
Vừa lúc bố Lâm Giai Ngữ đi đến bên cạnh bọn họ, đề phòng nhìn Trần Nghị: “Trần Nghị, cậu muốn làm gì?”
Trần Nghị nhìn chằm chằm Chúc Tinh Dao, lúc này mới xoay người rời đi.
Cùng lúc đó, điện thoại di động của Lâm Giai Ngữ vang lên.
Một phút sau.
Giang Đồ mặc một bộ quần áo bình thường màu đen xuất hiện, thân hình thiếu niên cao gầy thẳng tắp, giống như được đặt ở giao lộ, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Chúc Tinh Dao, dường như trong cuộc sống một mớ hỗn độn của cậu, cô lúc nào cũng…vô ý mà xông vào.
Sạch sẽ, giống như một ngôi sao đột nhiên rơi xuống thế gian.
Cổ họng cậu lăn vài cái, máy móc đi về phía cô.
Chúc Tinh Dao cái gì cũng không nói, thấy trên mặt cậu sạch sẽ, không có dấu vết đánh nhau, ngửa mặt cười với cậu một cái. Giang Đồ cao hơn không ít, đứng trước mặt cô, cúi đầu nhìn, đôi mắt ẩn trong tròng kính đen láy thâm trầm.
Lâm Giai Ngữ quay đầu lại nói: “Giang Đồ, cậu đưa Chúc Tinh Dao ra ngoài đi, hôm nay cậu ấy giúp tớ rất nhiều…”
Vài giây sau, Giang Đồ khàn khàn mở miệng: “Đi thôi.”
“À, được.”
Cậu xoay người đi ở phía trước, Chúc Tinh Dao đi theo cậu.
Lâm Giai Ngữ còn đang ở phía sau cùng bố Lâm nói cái gì đó, Giang Đồ không nghe thấy, lực chú ý đều ở trên người cô gái phía sau, cậu nhìn chằm chằm bóng dáng hai người bị kéo trên mặt đất, nhìn thấy cô vụng trộm nhìn cậu. Hai người trầm mặc, cho đến khi phía sau truyền giọng nói của Lâm Giai Ngữ: “Mẹ bạn học con là bác sĩ, có thẻ giảm giá của bệnh viện, giảm giá rồi, không tốn bao nhiêu tiền, không khác gì ở phòng khám.”
Cậu đột nhiên dừng lại.
Chúc Tinh Dao thiếu chút nữa đụng phải vai cậu, cô vội vàng ổn định chính mình, khó hiểu ngẩng đầu, chóp mũi lại ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt kia.
Trong con ngõ tối tăm chật hẹp, hai người đứng rất gần, Chúc Tinh Dao khẽ nhíu mày, giống như muốn xác định, bỗng nhiên kiễng mũi chân lên, gương mặt tới gần cổ áo cậu.
Thiếu nữ mang theo hơi thở ngọt ngào không hề phòng bị tới gần, sợi tóc nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt của cô.
Nhịp tim Giang Đồ sắp ngừng đập, giọng nói cậu căng thẳng khàn khàn: “Cậu làm gì vậy?”
“Đồ ca, cậu hút thuốc à?”
Âm thanh của thiếu nữ mềm mại nhẹ nhàng, ở ngay bên tai cậu, mang theo một chút cẩn thận thăm dò cùng quan tâm, giống như một lưỡi dao sắc bén, đâm rất sâu vào trái tim Giang Đồ.
Nếu lúc ấy Chúc Tinh Dao cúi đầu nhìn cái bóng trên mặt đất, sẽ phát hiện tay thiếu niên buông xuống bên cạnh nâng lên, vừa đụng phải đồng phục của cô, lại mạnh mẽ dừng lại, nắm thành quyền, lại thả ra.
Yết hầu Giang Đồ lăn lộn, cứng ngắc nghiêng về phía sau, né tránh thiếu nữ mang theo hơi thở ngọt ngào.
Đồng thời, Chúc Tinh Dao ngửi thấy mùi ở cổ áo cậu, mũi chân chạm xuống đất.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng như sao kia, đối với cậu không hề phòng bị, làm cho Giang Đồ cảm thấy xúc động muốn ôm lấy cô vừa rồi rất đáng xấu hổ. Cậu bình tĩnh dời về phía sau một bước, cúi đầu trầm mặc nhìn, có chút gian nan mở miệng: “Ừ, hút rồi.”
Lúc Lâm Giai Ngữ gọi điện cho cậu, cậu hút được một nửa, dụi điếu thuốc rồi chạy đi.
Trường học cấm hút thuốc, nhưng Chúc Tinh Dao biết rất nhiều nam sinh đều lén hút, cô chỉ không ngờ rằng người bình tĩnh như Giang Đồ cũng sẽ đụng vào, lại nhớ tới chuyện trong nhà cậu, nhớ tới Trần Nghị vừa mới gặp…
Có lẽ, Giang Đồ không vân đạm phong khinh(*) như biểu hiện bên ngoài.
*Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi. Cậu hút thuốc không phải do tò mò, không phải là muốn hút, có thể là một loại ph4t ti3t mỗi khi áp lực.
Chúc Tinh Dao bỗng nhiên có chút đau lòng, cái loại đau lòng này trong tình cảm mười mấy tuổi, đều bị cô quy kết là đồng cảm, giơ tay lên cam đoan: “Không có việc gì, tớ chỉ là tò mò hỏi một chút, tớ cam đoan sẽ không nói với người khác, cậu yên tâm.”
Kỳ thật, đây không phải là bí mật gì.
Giang Đồ nhìn cô nghiêm túc như vậy, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, đang muốn nói.
Ùng ục ——
Một tiếng rất nhỏ, trong ngõ hẹp yên tĩnh lại rất rõ ràng.
Lần đầu tiên Chúc Tinh Dao ở trước mặt người ngoài bụng đói kêu ùng ục, mặt đỏ bừng, quẫn bách cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tớ…tớ và Lâm Giai Ngữ đều chưa ăn cơm tối, bây giờ đã gần mười giờ rồi, rất đói…”
Giang Đồ nhìn đỉnh đầu cô, khóe miệng cong lên, thấp giọng hỏi: “Canh tiết vịt, ăn không?”
Chúc Tinh Dao lập tức gật đầu: “Ăn!”
Cậu xoay người, đi phía trước: “Đưa cậu đi ăn.”
Giọng điệu của thiếu niên vẫn nhạt nhẽo như trước, nhưng không biết vì sao, Chúc Tinh Dao cảm thấy hình như cậu đột nhiên vui vẻ, cô sờ sờ bụng phẳng lẹt của mình, nghĩ thầm Đồ ca khẳng định đang cười nhạo cô, ôi hình tượng của cô…
Người con gái cúi đầu suy nghĩ.
Có chút buồn bực đi theo phía sau cậu.
Ánh trăng trở nên ôn nhu, sao trời tô điểm, chiếu theo bóng dáng hai người, ngõ nhỏ chật hẹp mờ mịt phảng phất không có điểm cuối, hai người yên lặng đi, Chúc Tinh Dao vốn muốn hỏi cậu về chuyện của Trần Nghị, nhưng
suy nghĩ một chút lại không mở miệng.
Có một số việc, Giang Đồ không hẳn muốn nói, hơn nữa tâm tình của cậu vừa mới tốt lên, cô lại nhắc đến Trần Nghị không phải là ngốc sao?
Giang Đồ dường như nghĩ đến cái gì, quay đầu lại nhìn lại: “Ai đưa các cậu trở về vậy?”
“Tài xế…” Chúc Tinh Dao lấy điện thoại di động ra, “Tớ gọi điện cho ông ấy, bảo ông ấy chờ một chút.”
Cậu im lặng một chút, lại hỏi: “Bố mẹ cậu đâu?”
Chúc Tinh Dao cúi đầu ấn điện thoại di động: “Bố tớ tăng ca, mẹ tớ đi họp ở ngoại tỉnh, phải mấy ngày nữa mới về…”
Chuyện trong nhà lão Lưu còn chưa xử lý xong, tài xế mới thật thà chất phác, Chúc Tinh Dao nói như thế nào ông liền làm như thế đó, gọi điện xong, hai người đi ra đầu ngõ, rẽ về phía đầu đường náo nhiệt của ngõ Hà Tây.
Mười phút sau, hai người đi đến quán canh tiết vịt Tào Ký.
Quán tiết vịt Tào Ký bán đến khuya mới đóng cửa, hiện tại đã có người đến ăn khuya, rất náo nhiệt.
Chúc Tinh Dao gọi một bát tiết vịt, một phần đồ chiên, thêm một chai sữa đậu nành.
Cô thật sự rất đói bụng, lúc ngồi ở bàn chờ bữa ăn, vẫn trông mong nhìn lấy thức ăn. Giang Đồ tựa vào ghế, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của cô, cảm thấy mới mẻ lại đáng yêu, ánh mắt bất giác trở nên mềm mại.
Vài phút sau gọi đến lượt mình.
Giang Đồ đứng lên: “Tớ đi lấy.”
Hai người đã rất quen thuộc, Chúc Tinh Dao đối với Giang Đồ là loại tín nhiệm cùng không đề phòng xuất phát từ nội tâm, vì sau khi thân thiết, cảm giác mà cậu cho cô chính là như thế. Chờ khay đặt xuống, cũng không để ý nói với Giang Đồ, tiếp nhận đũa dùng một lần mà Giang Đồ mở ra cúi đầu ăn, lẩm bẩm một câu: “Đói chết tớ…”
Giang Đồ ngồi đối diện cô, dựa lưng vào ghế dựa, thả lỏng, trực tiếp nhìn thẳng vào cô.
Vì cô không nhìn thấy.
Cậu mới có thể làm càn một chút.
Chúc Tinh Dao cho dù cực kỳ đói, ăn hơi nhanh nhưng tướng ăn vẫn đẹp như trước. Chờ cơn đói đến mức khó chịu kia hoãn lại, quay đầu cắn ống hút uống một ngụm sữa đậu lớn, mới ngẩng đầu nhìn về phía Giang Đồ, cậu giật mình, kính từ sống mũi cao thẳng trượt xuống, che đi tất cả cảm xúc.
Chúc Tinh Dao thỏa mãn, mắt híp lại: “A, cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn.”
Giang Đồ giơ tay đẩy kính, ngẩng đầu nhắc nhở một câu: “Lần sau đừng như vậy, không tốt cho dạ dày.”
“Bình thường tớ không như vậy, hôm nay là tình huống đặc biệt mà…” Chúc Tinh Dao cầm đũa lên lần nữa, nhìn cậu, “Cậu có muốn ăn một chút không? Đồ chiên tớ có thể ăn không hết…”
Cuối cùng, Chúc Tinh Dao ăn còn thừa lại hai cái đồ chiên.
Cô thực sự không thể ăn được nữa rồi.
Giang Đồ nhìn cô một chút, giơ tay rút một đôi đũa, thấp giọng nói: “Đừng lãng phí.”
Chúc Tinh Dao ngẩn người, nhìn cậu ăn hai cái đồ chiên còn sót lại, cảm thấy chỗ nào đó có chút không thích hợp, nếu như vừa rồi cậu ăn cùng cô thì không sao, nhưng hiện tại… có vẻ như là cậu ăn những thứ cô bỏ thừa lại.
Cô sững sờ, Giang Đồ đã đứng dậy, không chút biến sắc nói: “Đi thôi, cậu nên về nhà rồi.”
“Ừ, đúng vậy.”
Chúc Tinh Dao vội vàng đứng dậy, cậu thần sắc quá bình tĩnh tự nhiên, ngược lại làm cho cô cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, Đồ ca chính là không muốn lãng phí thức ăn mà thôi. Đang suy nghĩ lung tung thì điện thoại di động vang lên.
Cô đi theo phía sau cậu, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường trong cửa hàng, đã chỉ mười giờ rưỡi.
Chúc Vân Bình gọi đến.
Khẳng định là ông về nhà mà không nhìn thấy cô, nên gọi điện đến hỏi.
Giang Đồ nghe thấy cô gái phía sau nhẹ nhàng làm nũng với bố, nói lập tức về nhà, quay đầu lại nhìn một chút.
Hai người vừa mới đi ra đầu đường, xoay người đi về phía nơi tài xế đang dừng xe, Trần Nghị mang theo một đám anh em băng qua đường, có tên đàn em chỉ về phía bên kia: “Này, đó không phải là Giang Đồ sao? Chậc, không nghĩ tới đấy, vừa bị thúc giục đòi nợ, bây giờ lại ra ngoài tán gái, quả nhiên tên nhóc kia khi lớn lên đẹp trai mặc dù có tiền hay không, đều có mấy cô gái nhỏ yêu thích.”
Trần Nghị nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục học sinh đi bên cạnh Giang Đồ, bóng lưng mảnh khảnh, tóc cột đuôi ngựa hơi xoăn, tản ra sau lưng đặc biệt đẹp mắt, không phải là Chúc Tinh Dao vừa mới nhìn thấy trong ngõ nhỏ sao?
Một đàn em khác hào hứng nói: “Là người vừa nhìn thấy trong hẻm phải không? Tao thấy gương mặt rồi, rất xinh đẹp! Giang Đồ rất có bản lĩnh đấy.”
“Quả nhiên rất xinh đẹp.” Trần Nghị hừ lạnh một tiếng: “Thật tiện nghi cho tên nhóc Giang Đồ nghèo kia.”
Chờ bọn hắn băng qua đường, Giang Đồ và Chúc Tinh Dao đã đi vào chỗ quẹo, không nhìn thấy nữa.
Ngõ Hà Tây ngoại trừ khu phố kinh doanh đèn đường sáng lên một chút, đèn đường ở nơi khác đều mờ mờ, giống như một trận sấm sét sẽ lóe lên vài cái, ngay sau đó sẽ bị tiêu huỷ. Xe của Chúc Tinh Dao dừng ở bên cạnh một tòa nhà dân cư cũ kỹ, tài xế tận tâm bật đèn xe lên, chiếu vào người đi đường.
Khoảng cách xa vài chục mét.
Giang Đồ dừng lại, nhìn chiếc xe kia một chút, cúi đầu nhìn Chúc Tinh Dao: “Cậu về đi.”
Ngày mai chính là lễ Quốc Khánh tháng 10, đầu thu ngày đêm có chênh lệch nhiệt độ, Chúc Tinh Dao cảm thấy hơi lạnh, chà xát cánh tay gầy gò trắng nõn, ngẩng đầu cười cười với cậu: “Vậy tớ đi nhé.” Cô lùi lại hai bước, vẫy vẫy tay với cậu, xoay người rời đi.
Vài giây sau.
“Chúc Tinh Dao.”
Cậu hô gọi tên cô.
Chúc Tinh Dao quay đầu lại, xinh đẹp đứng dưới ánh trăng và đèn đường mờ nhạt: “Hả?”
Giang Đồ thẳng tắp nhìn cô, khóe miệng cậu cong lên, nhắc nhở cô: “Lần sau đừng dùng loại câu nói bệnh viện có thể giảm giá lừa người nữa, ngoại trừ loại kẻ ngốc như Lâm Giai Ngữ ra, người khác sẽ không tin đâu.”
Chúc Tinh Dao: “…”
Không biết vì sao, tuy rằng cậu nói Lâm Giai Ngữ ngốc này nọ, nhưng Chúc Tinh Dao cảm thấy cậu đang nói cô chính là “kẻ ngốc”, chỉ có kẻ ngốc mới có thể dùng loại câu nói bệnh viện có thể giảm giá mà đi lừa gạt người khác…
Sắc mặt Chúc Tinh Dao hơi bối rối, không thể không trừng mắt nhìn cậu: “Mỗi lần cậu cười tớ, tớ cảm thấy như thể tớ đã phạm một sai lầm ngu ngốc.”
Giang Đồ cúi đầu nở nụ cười, giọng nói rất thấp: “Đúng là có hơi ngốc.”
Chúc Tinh Dao: “…”
Được rồi, lần này là rõ ràng mắng cô rồi.
Giang Đồ thu lại nụ cười, nhìn cô: “Lần sau không cần như vậy, trở về đi.”
Chúc Tinh Dao suy nghĩ một chút, nói: “Vậy cậu đừng nói cho cậu ấy. ”
Giang Đồ gật đầu một cái, hất cằm, bảo cô lên xe, cô mỉm cười, vẫy tay liền xoay người chạy đi.
Giang Đồ tay để trong túi quần, nhìn xe chạy xa, mới xoay người rời đi.
Trở lại ngõ Hà Tây, Lâm Giai Ngữ nhảy ra, dựa vào khung cửa gọi: “Sao lâu như vậy cậu mới trở về?”
“Đi ăn chút gì đó.” Cậu đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn cô: “Các cậu vừa rồi ở trong ngõ gặp bọn Trần Nghị, hắn ta có làm gì không?”
Lâm Giai Ngữ nói: “Không có, vừa lúc bố tớ trở về, bọn hắn không dám làm gì.”
Giang Đồ gật đầu một cái, xoay người vào phòng, phía sau Lâm Giai Ngữ lại gọi một tiếng, cậu quay đầu lại: “Còn gì nữa?”
Lâm Giai Ngữ có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Cậu giúp tớ hỏi Chúc Tinh Dao một chút… đi bệnh viện tốn bao nhiêu tiền, bố tớ nói bệnh viện không thể giảm giá, chắc chắn là cậu ấy bù tiền cho tớ… Tớ phải trả lại cho cậu ấy.”
“Tự mình hỏi đi.”
“Tớ không có số điện thoại của cậu ấy mà.”
Giang Đồ nhìn cô một cái, nói một chuỗi các con số, rồi hỏi: “Nhớ chưa?”
Lâm Giai Ngữ: “…”
Cô một mặt ngơ ngác, có thể nhớ kỹ mới là lạ!
Vẻ mặt Giang Đồ có chút không kiên nhẫn, từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra, ném lại một câu: “Chờ chút gửi qua điện thoại cậu.”
Qua một lát, điện thoại Lâm Giai Ngữ ném trên bàn rung một chút, cô nhảy trở về, khi mở tin nhắn, cảm thấy chỗ nào có chút kỳ quái, Giang Đồ vậy mà có thể đọc thuộc số điện thoại Chúc Tinh Dao?
HẾT CHƯƠNG 24 (1).