Editor: Mạc Y Lam. Sáng hôm sau, Giang Đồ vừa bước ra khỏi nhà, liền nhìn thấy Lâm Giai Ngữ mang theo một cái nạng thô sơ từ đối diện nhảy ra, vừa thấy cậu liền hỏi: “Giang Đồ, số điện thoại của tớ là bao nhiêu?”
Giang Đồ dừng bước, Lâm Giai Ngữ hừ một tiếng: “Cậu khẳng định không nhớ rõ.”
“Cậu cho rằng tớ có trí nhớ giống cậu à?”
Giang Đồ khinh bỉ nhìn cô một cái, xoay người rời đi.
Lâm Giai Ngữ: “…”
Đây là mắng cô trí nhớ kém hay là nói cô ngu ngốc đây?
Chúc Tinh Dao ăn sáng xong không bao lâu liền nhận được tin nhắn của Lâm Giai Ngữ, Lâm Giai Ngữ nói muốn trả lại tiền cho cô, cô nhìn tin nhắn thở dài, quả nhiên “bệnh viện có thể giảm giá” loại nói dối này quá ngốc rồi, Lâm Giai Ngữ đã phản ứng lại rồi.
Trong phòng khách đặt vali hành lý và túi cello, mấy ngày nay Trần Lam ở Bắc Kinh, sắp xếp thời gian mấy tiết học cho cô, cô đợi một chút rồi đến sân bay.
Chúc Vân Bình xách vali lên, cười nhìn cô: “Thở dài cái gì đó?”
Chúc Tinh Dao lắc đầu: “Không có, phạm phải ngu ngốc… Bố, bố đừng hỏi nữa, chúng ta nhanh ra sân bay thôi.”
Chúc Vân Bình cũng lắc đầu: “Thật sự trưởng thành rồi, cái gì cũng không muốn nói với bố mẹ rồi?”
Đinh Du nhấc cây đàn cello lên, thúc giục: “Được rồi, đi thôi, đợi lát nữa không kịp.”
Một nhà ba người đi ra khỏi nhà, Chúc Tinh Dao lên xe mới trả lời tin nhắn cho Lâm Giai Ngữ: “Cậu trước hết dưỡng thương thật tốt, chuyện trả tiền đợi đến trường rồi nói sau.”
(*^▽^*)
Sau kỳ nghỉ Quốc khánh, chân Lâm Giai Ngữ vẫn chưa khỏi, bố mẹ cô lại phải đi làm không có cách nào đưa đón. Giang Đồ bất đắc dĩ có thể chở cô tới trường học, đến cổng trường hai người bị chủ nhiệm Lưu chặn lại, cất cao giọng nói: “Này, hai người các em thế này là sao đây?”
Giang Đồ nhíu mày, lạnh lùng giải thích: “Chân bạn ấy bị thương ạ.”
Mấy học sinh đi qua đều nhìn lại, Lâm Giai Ngữ vội vàng từ yên sau bước xuống, mũi chân chạm đất, giải thích: “Chân em thực sự bị thương.”
Chủ nhiệm Lưu nhìn cô, không quá tin tưởng: “Làm sao bị thương?”
Đám người qua lại nhỏ giọng thì thầm, Lâm Giai Ngữ chưa từng bị người ta vây xem như vậy, mặt đỏ lên, Chúc Tinh Dao vừa lúc đến trường nhìn thấy một màn này, vội vàng tiến lên đỡ cô ấy, nhìn về phía chủ nhiệm Lưu: “Chủ nhiệm, chân bạn ấy thật sự bị thương, em còn đi đến bệnh viện cùng bạn ấy.”
Chủ nhiệm Lưu biết Chúc Tinh Dao, cũng tin tưởng cô, ông khoát tay: “Mau đi vào đi.”
Chúc Tinh Dao ngẩng đầu nhìn Giang Đồ: “Tớ đỡ cậu ấy đi vào.”
Giang Đồ gật đầu, đạp xe đi.
Chúc Tinh Dao đỡ Lâm Giai Ngữ đi vào trường. Lâm Giai Ngữ cảm kích nhìn về phía cô, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi chủ nhiệm Lưu khẳng định là hiểu lầm tớ và Giang Đồ, nếu không phải chân tớ chưa khỏi, Giang Đồ mới không cùng tớ đi học… Ai mà biết lần đầu tiên ngồi xe đạp của cậu ấy đã bị chủ nhiệm bắt.”
“Lần đầu tiên cậu ngồi xe đạp cậu ấy?”
Chúc Tinh Dao có chút kinh ngạc, Lâm Giai Ngữ và Giang Đồ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, thế nhưng đây lại là lần đầu tiên ngồi xe đạp của cậu.
Lâm Giai Ngữ hừ một cái: “Ừm đúng vậy, nếu không phải chân tớ chưa khỏi, cậu ấy chắc chắn không muốn chở tớ đâu.”
Chúc Tinh Dao nhớ tới lần trước cậu chở cô, đáy lòng có chút vi diệu, còn chưa nghĩ ra gì, đã bị người từ phía sau ôm lấy, cô hoảng sợ giật mình, Lê Tây Tây từ phía sau nhảy ra, cười ha ha: “Doạ sợ rồi chứ gì?”
Cô liếc một cái: “Sợ chết đi được.”
Lê Tây Tây cười rất vui vẻ, nhìn thấy Lâm Giai Ngữ đi lại có chút kỳ quái, nghi hoặc hỏi: “Cậu sao vậy?”
Lâm Giai Ngữ thở dài: “Trước kỳ nghỉ Quốc Khánh luyện nhảy cao, không cẩn thận bị trật…”
“Ôi, không sao chứ?”
“Không sao, sắp khỏi rồi.”
Chúc Tinh Dao cùng Lê Tây Tây một trái một phải đỡ Lâm Giai Ngữ đi lên lầu ba, Lâm Giai Ngữ từ trong túi móc ra hơn một trăm đồng đưa cho Chúc Tinh Dao, ngượng ngùng cười cười: “Tớ trả lại tiền cho cậu, cám ơn nhé…”
Chúc Tinh Dao nhìn một cái, lại nhớ tới chuyện Giang Đồ nói cô ngốc, tâm tình phức tạp nhận tiền.
Thời gian tiết tự đọc buổi sáng sắp đến, Tào Thư Tuấn và Tạ Á từ đầu cầu thang đi đến, ba người vội vàng đi vào phòng học, Chúc Tinh Dao vừa đi vào, chợt nghe Trương Thịnh cười: “Các cậu không thấy sao? Sáng nay Giang Đồ chở bạn gái cậu ta ở cổng trường bị chủ nhiệm Lưu ngăn lại.”
Có người kinh sợ hỏi: “Thật hay giả?”
Trương Thịnh nói: “Cậu hỏi cậu ta đi, là lớp bên cạnh đó.”
Mọi người nhìn về phía Giang Đồ, Giang Đồ mặt không chút thay đổi nhìn về phía Trương Thịnh, ánh mắt lạnh băng, tuy rằng mới được phân học một lớp không bao lâu, nhưng tất cả mọi người đều biết Giang Đồ cùng Trương Thịnh không hợp, Giang Đồ lãnh đạm khó ở chung, Trương Thịnh miệng tiện, khinh bỉ.
Chúc Tinh Dao đứng ở lối vào nhíu mày nhìn về phía Trương Thịnh: “Cậu đừng nói lung tung, Giang Đồ và Lâm Giai Ngữ chỉ là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, không có bạn trai bạn gái gì cả.” Loại chuyện này không thể nói lung tung, truyền đến tai giáo viên là muốn được gọi đi nói chuyện, nếu nghiêm trọng còn bị gọi phụ huynh.
Giang Đồ dừng lại, ánh mắt chuyển hướng nhìn về cô.
Lê Tây Tây nhìn về phía Trương Thịnh, khinh bỉ nói: “Cậu – một nam sinh sao lại bát quái như vậy?”
Trương Thịnh: “Tớ…”
Hứa Hướng Dương ho một tiếng, gõ gõ trên bàn: “Đừng ồn ào nữa, giáo viên chủ nhiệm đang ở hành lang.”
Chúc Tinh Dao trở lại chỗ ngồi, phát hiện Giang Đồ còn đang nhìn mình, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Giang Đồ nhớ tới vừa rồi cô phát ngôn chính đáng giúp cậu giải thích, trong lòng chua xót đến có chút trướng lên, cô luôn như vậy vô ý làm một ít chuyện khiến cậu không cách nào chống đỡ. Cậu nheo mắt lại, thì thầm, “Không sao.”
Đinh Hạng thì giống như vừa mới lấy lại tinh thần, quay đầu nói: “Dọa chết tớ rồi, tớ còn tưởng rằng Đồ ca thật sự có bạn gái đấy.”
Lê Tây Tây chớp chớp mắt: “Đồ ca có bạn gái khiến người ta khinh hãi như vậy sao? Tớ thấy hồn cậu đều sợ rớt đi rồi.”
Đinh Hạng không chút suy nghĩ liền nói: “Cái đó khẳng định khiếp sợ rồi, cậu cảm thấy Đồ ca giống như…. là người sẽ nói chuyện yêu đương sao? Hoàn toàn không giống nha, tớ cũng không tưởng tượng được nếu cậu ấy thích một người sẽ có dáng vẻ như thế nào.”
Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây nhìn nhau, trước đó các cô cũng cho rằng Giang Đồ và Lâm Giai Ngữ quan hệ không nhỏ, sau đó phát hiện chỉ là các cô nghĩ nhiều rồi.
Giang Đồ thu ánh mắt, nhìn về phía Đinh Hạng: “Ở trước mặt tớ nói những điều này có phải thích hợp hay không?”
Đinh Hạng: “…”
Chúc Tinh Dao cùng Lê Tây Tây cười hì hì, quay trở về.
Lúc trước rõ ràng Chúc Tinh Dao ngồi xe đạp Giang Đồ trước, lời đồn hai người không truyền ra, nửa điểm nghị luận cũng không có. Tin đồn Giang Đồ và Lâm Giai Ngữ ngược lại truyền đi rất nhanh, tính cách Giang Đồ lãnh đạm, bản thân cũng ít nói, chứ đừng nói là sẽ chủ động giải thích với người không liên quan.
Cậu chỉ giải thích với Chúc Tinh Dao.
Lâm Giai Ngữ ở trong lớp giải thích, cộng thêm lời nói Chúc Tinh Dao buổi sáng ở trong lớp, lời đồn lại truyền ra ngoài, liền biến thành bát quái.
“Giang Đồ và Lâm Giai Ngữ đều ở ngõ Hà Tây, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, không phải là loại quan hệ đó.”
“Tớ đã nói mà, Giang Đồ thoạt nhìn lạnh lùng như vậy, như thế nào cũng không giống là dáng vẻ sẽ nói chuyện yêu đương… Khó mà tưởng tượng cậu ấy cùng nữ sinh nào đó nói chuyện tình yêu nhỉ.”
“Giang Đồ rất đẹp trai đúng chứ, cũng có nữ sinh thích cậu ấy không? Chỉ là mấy chuyện trong nhà của cậu ấy, ai mà dám dính líu đến chứ…”
Tin đồn truyền một ngày, kết quả thi tháng và xếp hạng cũng có rồi.
Sau khi phân ban Tự nhiên, thành tích của Giang Đồ quả thật trở nên rất xuất sắc, lần này thi tháng đứng nhất khối, thứ hai là Lục Tễ, Chúc Tinh Dao xếp thứ mười, bất quá thành tích này đối với cô mà nói đã đủ rồi, dù sao cô còn phải chia ra thời gian đi luyện đàn cùng học tiếng Đức.
Xếp hạng điểm trung bình của lớp là rất tàn khốc, 5 lớp trọng điểm, lớp 1 xếp ở thứ 2 đếm từ dưới lên, lớp 2 ở vị trí đầu tiên.
Trong giờ giải lao, Chúc Tinh Dao viết một chút từ đơn tiếng Đức, quay đầu nhìn Giang Đồ, cậu không đeo kính, đang nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, cô nghiêng đầu, cười lên: “Chúc mừng cậu nhé, thi được vị trí nhất lớp.”
Giang Đồ bị khuôn mặt tươi cười của cô làm cho rung động, thì thầm: “Không có gì.”
Chúc Tinh Dao nói: “Rất lợi hại đó.”
Ánh mắt cậu dừng lại nốt ruồi nhỏ trên cánh mũi, rất muốn đưa tay chạm vào một chút.
“Đại hội Thể thao của trường còn thiếu mấy hạng mục chưa có người đăng ký,” Trương Thịnh ở phía trước cầm bảng danh sách hô “Ném lao và đẩy tạ, còn có hai cuộc thi tiếp sức, mọi người đăng ký đi.”
Rất ít người phản ứng lại cậu ta.
Sắc mặt Trương Thịnh có chút khó coi.
Hứa Hướng Dương đi qua lấy danh sách, trong lớp ít nữ sinh chính là phiền phức, cậu ngẩng đầu nói: “Nữ sinh chạy 400m tiếp sức thiếu hai người, ai có thể tham gia không? Chúc Tinh Dao cậu chạy 100 mét, có phải chạy rất nhanh không? Chạy thêm một mục nữa được không?”
Chúc Tinh Dao quay đầu nhìn cậu, vừa muốn nói, liền nghe Hạ Cẩn nói: “Vậy tớ cũng đăng ký một mục đi, tớ có thể chạy.”
“Tớ đi, Tinh Tinh đã đăng ký một mục tiếp sức 200 mét rồi.” Lê Tây Tây nói.
“Cậu có thể không?” Hứa Hướng Dương hoài nghi đánh giá thân thể nhỏ nhắn của Lê Tây Tây.
Lê Tây Tây nâng cằm lên: “Tại sao tớ không thể? Lớp trưởng đại nhân là cảm thấy chân của tớ chạy cự ly ngắn không nhanh hay là ngực phẳng không xứng để tham gia.”
Hứa Hướng Dương: “…”
Có người cười trộm ra tiếng.
Hứa Hướng Dương một lời khó nói hết ghi lại tên Lê Tây Tây, giơ lên nhìn cô, mỉm cười nói: “Chờ mong biểu hiện của cậu.”
Lê Tây Tây: “…”
Chúc Tinh Dao giơ tay lên vuốt tóc cô, nói: “Không tức giận, không tức giận.”
Hứa Hướng Dương cười một cái, ba mục sau của tờ danh sách xử lý xong, nhét lại cho Trương Thịnh.
~~~~~
Mỗi lớp trong Đại hội Thể thao của trường phải chọn một người giơ bảng, dưới tình huống thông thường đều sẽ tìm hoa khôi lớp, lúc học lớp Mười có tổ chức Đại hội Thể thao, Tào Thư Tuấn bảo Chúc Tinh Dao giơ bảng, lần này mở họp lớp, anh cũng đề cập đến chuyện này.
Chúc Tinh Dao do dự một chút, Lê Tây Tây lặng lẽ nằm sấp trên bàn, nhìn sắc mặt Hạ Cẩn, quả nhiên không dễ nhìn lắm.
Tào Thư Tuấn nhìn cô do dự, hỏi: “Có
vấn đề gì không?”
Chúc Tinh Dao thấy Hạ Cẩn không chủ động nhận việc, đành phải gật đầu: “Không có gì ạ.”
Năm ngoái Giang Đồ không tham gia hội thể thao của trường, cũng không biết Chúc Tinh Dao giơ bảng, Đinh Hạng đột nhiên lấy điện thoại mở album ảnh ra, thần thần bí bí đặt ở trước mặt cậu, hạ thấp giọng nói: “Đồ ca, cậu năm ngoái không thấy đi, nữ thần mặc váy ngắn, tớ có chụp ảnh lại.”
Điện thoại lúc đó độ pixel cũng không cao, màn hình cũng không lớn, Giang Đồ rủ mắt nhìn thiếu nữ trên màn hình mặc áo sơ mi trắng váy ngắn màu đỏ, còn thắt nơ, hai chân thẳng tắp mảnh khảnh, nụ cười ở dưới ánh mặt trời tỏa sáng, thanh xuân xinh đẹp.
Đinh Hạng thì thầm: “Phía sau còn có mấy tấm nữa.”
Giang Đồ không biến sắc lật đến phía sau, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, cậu không có ảnh của Chúc Tinh Dao, một tấm cũng không có.
Cuối tháng Mười cuối thu, hội thể thao của trường đúng hẹn mà đến, ngày khai mạc thời tiết không được tốt, nhiệt độ cũng thấp hơn hai ngày trước, Chúc Tinh Dao sau khi thay bộ quần áo kia, cả người đều lạnh đến phát run, cô gần đây quá bận, sức đề kháng của thân thể hình như trở nên hơi kém, gió lạnh thổi qua, cô liền hắt hơi một cái.
Giang Đồ đứng ở phía sau, nhíu nhíu mày, Hứa Hướng Dương kêu mọi người xếp hàng, cậu mới xoay người đi đến phía sau xếp hàng.
Trương Thịnh đứng trước mặt cậu, nhìn chằm chằm Chúc Tinh Dao phía trước, Tào Minh dùng bả vai đụng vào cậu ta một cái, không có ý tốt nói: “Chân của nữ thần có đẹp không?”
Trương Thịnh li3m khóe miệng, yết hầu còn lăn hai cái, hạ thấp giọng nói: “Phí lời, đôi chân của cậu ấy là thẳng nhất trong những đôi chân tớ nhìn thấy qua, vừa thẳng vừa trắng lại còn cân xứng, dù sao…” Đầu óc cậu ta không khống chế được mà nhìn về phế liệu màu vàng, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng một trận chói mắt, vừa quay đầu liền thấy Giang Đồ híp lại, lạnh như băng nhìn cậu ta.
Cậu ta khó chịu nói: “Mày làm gì mà lại dùng loại ánh mắt này để nhìn tao?”
Nam sinh thích Chúc Tinh Dao rất nhiều, Giang Đồ ghét nhất chính là… kiểu như Trương Thịnh này, ánh mắt cậu ta nhìn Chúc Tinh Dao rất giống Trần Nghị, tuy rằng không rõ ràng như vậy, nhưng có đôi khi luôn mang theo chút mùi vị hạ lưu, cậu cười khẽ: “Lúc tôi nhìn cậu vẫn luôn là kiểu ánh mắt này.”
Trương Thịnh căng thẳng nhìn chằm chằm cậu, mắng nhẹ một câu.
Hai người thù mới hận cũ, lại ghi thêm một cái.
Sau khi lễ khai mạc kết thúc, Chúc Tinh Dao trở lại vị trí lớp học, nhanh chóng mặc thêm áo khoác ngoài, gió lạnh thổi qua, chân trắng nhỏ run lên, lại hắt hơi hai cái, Lê Tây Tây lo lắng nhìn: “Cậu có phải bị cảm rồi không?”
Chúc Tinh Dao hít hít mũi, giọng nói có chút khàn khàn: “Không biết nữa…”
Ủy viên học tập bắt chuyện với các cô: “Này, các cậu có rảnh thì qua đây giúp viết câu cổ vũ đi, 100 mét sắp bắt đầu rồi.”
Chúc Tinh Dao rót cho mình một ly nước nóng, uống xong cảm thấy thoải mái hơn không ít, cô từ trong bàn lấy cặp ra, nói với ủy viên học tập: “Để Tây Tây viết trước, tớ đi thay quần áo, chờ lát nữa phải chạy 100 mét.”
Bên cạnh sân thể thao là tòa nhà giảng dạy lớp Mười, ôm quần áo đi vào, ở lầu một tìm một gian phòng vệ sinh thay đồng phục học sinh, vừa ra liền đụng phải Giang Đồ đứng ở hành lang, sửng sốt một chút, cười lên: “Đồ ca, thật trùng hợp.”
Không trùng hợp, cậu đi theo cô qua đây.
Giang Đồ rủ mắt nhìn cô, cô thay đồng phục học sinh, giày chạy bộ, trong ngực còn ôm cặp.
“Chúc Tinh Dao.”
Lục Tễ cùng Chu Nguyên từ bên kia sân thể dục đi đến, từ phía sau hô một tiếng, Giang Đồ không chút cảm xúc ngước mắt lên, nhìn về phía bọn họ.
Chúc Tinh Dao quay đầu lại, nhìn về phía Lục Tễ, nhìn thấy trên chân cậu mang giày chạy bộ, cười một tiếng: “Lát nữa cậu phải chạy sao?” Không biết vì sao, rõ ràng cô mỗi thứ sáu đều nhận được thư của Lục Tễ, nhưng cô đối với cậu còn có vài phần xa lạ cùng khoảng cách, lúc nhìn thấy cậu, lại liên tưởng đến những lá thư kia, sẽ có hơi ngượng ngùng.
Giống như mỗi lần nhìn thấy Lục Tễ đều lộ ra vẻ mặt như vậy, thẹn thùng mang theo một tia không biết làm sao, Giang Đồ nhìn cô, tay để trong túi quần nắm lấy bật lửa, tâm tình trên mặt rất lãnh đạm.
“Ừm, tớ đã đăng ký 100 mét và 3000 mét.” Lục Tễ nói.
Chúc Tinh Dao theo bản năng nói: “Đồ ca cũng chạy 3000 mét.”
Đồ ca?
Lục Tễ cùng Chu Nguyên sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía Giang Đồ. Ở trường học, nữ sinh gọi nam sinh ca ca ít nhiều có chút ý tứ ái muội, nhưng là Giang Đồ… làm cho người khác cảm giác không giống người sẽ để nữ sinh gọi ca ca, cũng rất khó làm cho người ta cảm thấy cậu không có mập mờ với nữ sinh nào, ngay cả Lâm Giai Ngữ thanh mai trúc mã cũng không có.
Thế nhưng, đáy lòng Lục Tễ vẫn dâng lên một tia cảm xúc quái dị.
Chúc Tinh Dao nhìn vẻ mặt của bọn họ, rất nhanh ý thức được trước mặt bọn họ gọi như vậy không tốt lắm, rất nhanh nói: “Tớ là nói Giang Đồ, bình thường nghe Đinh Hạng và Tây Tây gọi nên quen rồi, liền thuận miệng…”
Nào ngờ, hành vi của cô ở trong mắt Giang Đồ chính là giải thích cho Lục Tễ nghe.
Cậu nhúc nhích một chút, rủ mắt nhìn về phía cô.
Chúc Tinh Dao giải thích xong tư mình đều cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, nhưng lại không biết kỳ quái ở chỗ nào.
Chu Nguyên không hiểu sao cảm thấy mình có chút dư thừa, cậu ho một tiếng, nhìn về phía Giang Đồ, phá vỡ cỗ quái dị này: “Cái kia… Giang Đồ, cậu làm gì ở đây?” Sẽ không phải đi theo Chúc Tinh Dao đến đây chứ?
Vẻ mặt Giang Đồ lạnh lùng, rút tay ra khỏi túi quần: “Hút thuốc.”
Lục Tễ và Chu Nguyên nhìn thấy bật lửa trong tay cậu, hiểu rõ cười.
Chúc Tinh Dao kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu.
Ánh mắt Giang Đồ nhìn cô, dừng lại một giây liền chuyển đi.
Đúng lúc, chương trình phát thanh 100m bắt đầu, để thí sinh đi điểm danh. Thời gian thi đấu giữa nhóm nam và nhóm nữ chỉ cách nhau 10 phút, Lục Tễ tay đặt trong túi quần, nhìn về phía Chúc Tinh Dao: “Cùng nhau đi thôi.”
Chúc Tinh Dao không có lý do cự tuyệt, gật đầu: “Được.” Cô nhìn về phía Giang Đồ, “Cậu có đi xem thi đấu không?” Cô vốn muốn nói, đừng hút thuốc nữa, đi xem thi đấu đi, nhưng hình như cô không có lý do nào và quyền lợi quản cậu…
Giang Đồ nói: “Lát nữa sẽ đi qua.”
Chúc Tinh Dao cùng Lục Tễ và Chu Nguyên đi trở lại sân thể thao, Giang Đồ đứng tại chỗ hít sâu một hơi, vừa định xoay người, đã bị Hứa Hướng Dương gọi lại, Hứa Hướng Dương chạy đến trước mặt cậu: “Đinh Hạng bỗng nhiên đau bụng, không chạy được 100m, nếu không cậu thay cậu ấy?”
Chúc Tinh Dao đứng bên cạnh sân thể thao, nghe được câu nói Hứa Hướng Dương, xoay người nhìn qua. Giang Đồ nhìn cô một cái, nhét bật lửa vào túi quần, bất động thanh sắc đi về phía sân thể thao, thanh âm nhạt nhẽo: “Có thể.”
Cuối cùng, Giang Đồ cùng Chúc Tinh Dao, Lục Tễ ba người đi điểm danh
Tham gia 100m nam còn có Trương Thịnh, Hứa Hướng Dương nói tìm người thay Đinh Hạng, lại không nghĩ tới tìm Giang Đồ, Lê Tây Tây nhìn thấy Giang Đồ dự thi, còn cố ý viết một trang cổ vũ. Khi phát sóng đến tên Giang Đồ, mặt Trương Thịnh có chút đần thối.
Vòng loại 100m nam, Giang Đồ và Lục Tễ gần như cùng lúc xông qua vạch đỏ.
Giang Đồ chậm hơn Lục Tễ 0,01 giây.
Trương Thịnh hạng ba xông qua vạch đỏ, ba người cùng nhau tiến vào trận chung kết.
Lê Tây Tây cùng Chúc Tinh Dao đi làm chuẩn bị trước trận đấu, nhìn sang bên kia một chút: “Tớ làm sao cảm thấy bầu không khí bên kia quái lạ, Trương Thịnh hình như bất cứ lúc nào cũng muốn đánh nhau với Giang Đồ, kể cả Lục Tễ cũng có chút kỳ quái… Ba người kia hình như đều đang tranh đấu, đều muốn thắng đối phương.”
Chúc Tinh Dao đang khởi động, không chú ý như vậy, cô quay đầu lại nhìn một cái: “Muốn thắng không phải là bình thường sao? Đang trong trận đấu mà.”
Lê Tây nói thầm: “Nói thì nói như thế, nhưng tớ vẫn cảm thấy có chút kỳ quái…”
Vòng loại 100m nữ lập tức bắt đầu, Chúc Tinh Dao không có thời gian trò chuyện với cô ấy, đi chuẩn bị.
Cô chạy được hạng hai và lọt vào trận chung kết.
Sau khi hạng mục thi đấu buổi sáng kết thúc, Chúc Tinh Dao có chút mệt mỏi, buổi sáng cảm thấy lạnh, lúc này hình như thật sự bị cảm rồi. Thi đấu buổi trưa cô cũng không xem, nằm sấp trong lớp học ngủ, Lê Tây Tây lúc thì chạy đến sân thể thao, lúc lại lo lắng chạy về.
Giang Đồ ra cổng trường một chuyến, khi trở về trên tay mang theo một cái túi, cậu bước vào lớp học.
Chúc Tinh Dao nằm sấp trên bàn không nhúc nhích, mắt nhắm chặt, nhíu mày thanh tú, hai má trắng nõn lộ ra màu đỏ không bình thường.
Trong lớp học chỉ có hai nam sinh, cũng nằm sấp ngủ, một chút động tĩnh cũng không có, Giang Đồ ngẩng đầu nhìn lướt qua, rủ mắt nhìn thiếu nữ trước mặt, ngón tay phải của cậu động một chút, cuối cùng cũng giơ tay lên, ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng đặt lên trán, có chút nóng.
Chúc Tinh Dao chưa tỉnh lại, nhíu mày động một chút, giống như muốn tránh sự đụng chạm của cậu, khuôn mặt chôn vùi vào trong khuỷu tay.
Giang Đồ tay dừng lại giữa không trung, chậm rãi thu về.
Từ cửa sổ cậu nhìn thấy Lê Tây Tây đang chạy về phía tòa nhà giảng dạy.
HẾT CHƯƠNG 24 (2).