Khi tiệc kết thúc cũng là quá trưa, Hàm Nghi lúc này mới được trở về phòng nghỉ cho cô dâu.
Vừa bước vào cô đã vội tìm ngay cái ghế gần nhất ngồi xuống, thở ra một hơi uể oải.
Công việc tiếp khách mà cô tưởng chừng bình thường nay mới được nếm trải tường tận cảm giác.
Không may thay lần này Diệp Trúc cảm nặng không thể tới dự hôn lễ, vị trí phù dâu đành nhờ Đàm Thư Di đảm nhận.
Ha, nhưng mà cô ấy cùng với Bạch Đông Quân là phù rể, lại quấn lấy nhau như hình với bóng, nên thành ra Hàm Nghi cô chỉ đành tự túc...
Cộng thêm lần này phải đứng trên đôi cao gót trong thời gian dài khiến cô có chút không quen.
Hàm Nghi cúi người xuống, nếu như bình thường thì có thể dễ dàng chạm tới chân.
Nhưng cái váy này cũng vướng víu quá rồi.
"Để tôi."
Trong khi đang mải chật vật với về trước, giọng nói vang lên khiến cô có chút giật mình.
Một bàn tay chắc khỏe với những đốt xương rõ ràng dần hiện lên trong tầm mắt, nơi cái đầu nhỏ vụng về đang cúi thấp.
Theo thói quen, Hàm Nghi ngẩng mặt lên nhìn, bắt gặp anh cũng đang khuỵu một chân, khom người xuống.
Trong một khoảnh khắc rất ngắn, rất ngắn mà cô còn chưa kịp nhận biết được...
Gương mặt của cả hai vô tình lướt qua nhau.
Cái ngắn ngủi ấy thoáng chốc lại trở thành một thứ gì đó rất rõ ràng hằn sâu trong trí nhớ của cô gái nhỏ.
Hôm nay anh dùng nước hoa, nếu không nhầm là mùi trầm hương thì phải.
"Này đừng..."
Hàm Nghi có hơi bất ngờ lên tiếng khi cảm nhận được gót giày chạm phải thứ gì đó...
Ngôn Bách Nhiên một tay giữ chặt cổ chân cô yên vị trên đùi mình, anh hơi ngẩng đầu lên nhìn cô như muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì.
"Sẽ bẩn quần mất.
Anh đặt chân tôi xuống đất là được rồi."
"Bẩn thì thay cái khác là được."
Nói rồi anh lại cúi xuống chạm vào cổ giày toan tháo ra.
"Nhưng..."
Ngôn Bách Nhiên ngừng lại động tác, ngẩng lên nhìn cô, có chút khó chịu.
"Em là muốn chê tôi không đủ tiền mua bộ lễ phục khác ?"
Nói rồi anh tiếp tục làm lấy công việc của còn dở, lần lượt tháo từng chiếc giày bỏ sang một bên rồi đặt tạm chân cô trên đùi mình.
Nhìn thấy phần cổ chân có dấu hiệu sưng tấy, Ngôn Bách Nhiên đưa tay nắn nhẹ.
"Aa."
Theo bản năng giật mình cô liền rụt về nhưng cổ chân nhanh chóng bị giữ lại.
"Ngồi yên."
Anh khẽ lên tiếng trong khi đầu vẫn cúi xuống
Hàm Nghi thơ thẩn nhìn mái tóc rũ xuống của anh, khẽ mỉm cười.
Tuy rằng Ngôn Bách Nhiên đã mất trí nhớ, nhưng cũng không vô tình như bản thân cô đã tưởng tượng.
Ít ra bây giờ ở anh đối với cô còn có sự tôn trọng, chỉ là so với trước đây có hơi xa cách.
Thật không biết sẽ còn bao nhiêu sóng gió bủa vây lấy anh và cô nữa, thật không thể biết được.
Thời khắc này, cô muốn nó ngừng lại mãi mãi...
"Khụ...!Tôi có thể làm phiền chút không ?"
Bạch Đông Quân không biết từ lúc nào đã sừng sững đứng ở cửa.
Chẳng lẽ là vì quá chú tâm đ ến Ngôn Bách Nhiên nên Hàm Nghi không có cảm