Chương: 80. Người đàn ông trung thủy.
Sau khi tới Bắc Kinh, Dương Mai cùng tóc đỏ đi tới cửa hàng cải tạo xe của Vương Chấn. Cửa hàng đang đóng cửa, Tóc đỏ vừa muốn gọi điện thoại tìm người, bỗng nhiên vỗ đầu một cái, “A! Quên mất! Mới vừa rồi còn gửi tin nhắn cho tôi …”
Ánh mắt Dương Mai dò hỏi hắn, hắn thu hồi di động, cười hì hì: “Anh Thủy ở siêu thị, cô xem đến nhà anh ấy chờ, hay là đi siêu thị gặp anh ấy?” Thuận tay chỉ về một phía, lại nói: “À, ngay kia, không xa.”
“Vậy đi siêu thị.”
Giang Thủy đang ở siêu thị chờ mua vật dụng hàng ngày, gia cụ đồ điện của nhà mới đã đầy đủ mọi thứ, đã để không gần nửa năm nên mùi cũng chạy hết, lúc này đã phù hợp tiêu chuẩn vào ở. Nhưng mà thiếu chút nhu yếu phẩm sinh hoạt, biết được Dương Mai tới đây, anh lập tức buông việc trên đầu chạy thẳng đến siêu thị. Đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Tóc đỏ cùng Dương Mai tìm được Giang Thủy ở khu bán trái cây.
Khi đó, anh đang ở chỗ cân hàng, quá tập trung tinh thần nên Dương Mai từ phía sau đến gần, anh cũng không hề phát hiện.
Chỉ nghe thấy thanh âm em gái cân đồ giòn giòn: “Đúng vậy, là 5.8 một quả, không phải một cân. Rốt cuộc anh có lấy hay không?”
Vừa nhấc đầu lên thấy sau lưng Giang Thủy nhiều thêm hai người, căn bản không có hứng thú đánh giá, lại thả ánh mắt lại trên mặt Giang Thủy, “Muốn lấy hay không? Không cần thì thả lại đi.”
“Cô đây là thái độ gì?” Mặt anh vô biểu tình nhìn chằm chằm.
Trên tay em gái đuôi ngựa xách theo kiwi do anh lấy tới. Chỉnh chỉnh tề tề đặt dưới ánh đèn dây tóc, một đám quả hình bầu dục lẳng lặng nằm ở chỗ người ta thả lại. Giá được treo ở giữa không trung, con số là 5.8.
Giang Thủy tưởng là 5.8 một cân.
Lúc cân mới biết được, là 5.8 một quả.
“Đây là loại quả hiếm, vốn đã đắt rồi.” Bị gương mặt than đầy sát khí của Giang Thủy hù, thanh âm của em gái đuôi ngựa thấp xuống. Những lời này là nói thầm ra.
Công việc thì vẫn phải làm. Em gái đuôi ngựa không phục mà ngẩng đầu liếc liếc mắt một cái, “Vậy anh lấy hay không?”
Một bác gái xách theo túi táo ở bên cạnh giúp Giang Thủy làm quyết định: “Đắt như thế, bỏ đi.”
Em gái đuôi ngựa cất túi quả kia sang một bên.
Giang Thủy lại nói: “Lấy chứ. Sao lại không lấy?”
Anh còn nhớ rõ Dương Mai thích ăn cái này. Thời điểm không có tiền anh phải cân nhắc, bây giờ có tiền, anh có cái gì mà do dự?
Vừa quay người, lại gặp được người ngày đêm tơ tưởng kia.
“Hì.” Dương Mai nâng gương mặt tươi cười.
Giang Thủy không trả lời, liếc liếc Tóc đỏ cách đó không xa, Tóc đỏ cười đắc ý, như là làm được chuyện lớn gì khó lường.
“Đi thôi.” Anh dắt lấy tay cô, khi đi ngang qua Tóc đỏ, thuận tay đẩy xe mua sắm vào lòng ngực hắn.
Mẹ kiếp!
Trong lòng Tóc đỏ nói như thế.
Từ siêu thị đến nhà mới của Giang Thủy, Tóc đỏ làm cu li một đường. Giang Thủy nói, Dương Mai mới vừa xuống phi cơ, mệt, nên đành vất vả cậu.
Tốt tốt dĩ nhiên rồi. Tóc đỏ trả lời như vậy.
Nhìn một đôi bích nhân xứng đôi trước mắt đi qua, Tóc đỏ phun một ngụm trên mặt đất, trong lòng phất cờ hò reo: Họ Giang, ông đây cũng vừa xuống phi cơ!
Hò hét xong, tiếp tục cúi mặt đi theo làm tùy tùng — đi tuốt đàng trước mặt thay hai người mở cửa.
Cửa vừa mở ra, một tiếng “bang” vang lên, trước mắt Tóc đỏ là pháo hoa nở rộ. Nhìn chăm chú một lát mới hồi hồn, dừng hình ảnh ở một số gương mặt quen thuộc trước mắt. Bọn họ vui sướng mà nói: “surprise!”
Lúc ấy, ý tưởng đầu tiên trong lòng Tóc đỏ là, đám người này làm thế nào có được chìa khóa nhà mới Giang Thủy. Vừa thấy Lý Vân đứng ở sau cùng không có gì không làm được, cái dấu chấm hỏi này đã được giải quyết.
Ý tưởng thứ hai là, đám người này không được người đồng ý đã tư sấm dân trạch (tư sấm dân trạch, tức là tự ý vào nhà dân mà chưa được phép), y theo tính tình anh Thủy bây giờ, khẳng định sẽ phát hỏa.
Vì thế quay đầu lại tìm Giang Thủy.
Tóc đỏ vừa quay người như vậy, người trong cửa cùng đôi nam nữ ngoài cửa không hề trở ngại mà đối mặt nhau.
Hai bên đều có điểm kinh ngạc, thực ăn ý mà an tĩnh một lát. Nhưng mà rất nhanh, Thái Tân Tinh với lòng hiếu kỳ tương đối lớn dùng thanh âm vừa vặn không lớn không nhỏ hỏi Thái Minh Tinh đang có biểu cảm rất xuất sắc: “Chị, người phụ nữ kia là ai?”
Thái Minh Tinh nói: “Không biết.”
Nhưng mà có thể đoán được. Cô ấy theo bản năng đi sờ ngà voi điếu trụy vẫn luôn treo trước ngực. Quan Thế Âm à Quan Thế Âm, dường như sờ vào thì tâm tình có thể bình tĩnh trở lại.
Tâm tình đồng dạng phập phồng không ngừng chính là Lý Vân, nhưng mà cô ta cao tay hơn nhiều so với Thái Minh Tinh, ít nhất thần sắc của cô ta vẫn như thường, trước khi mở cửa cùng sau khi mở cửa, biểu cảm không có biến hóa gì.
Loại trường hợp lớn này, cô ta cần đứng ra chủ trì một chút, “Chúc mừng cậu vào ở nhà mới Giang Thủy.”
Bọn họ là tới ăn mừng tân gia, trên bàn pha lê còn đặt bánh kem nặng trĩu. Đây là Lý Vân kêu Thái Tân Tinh làm chân chạy đi mua, cậu ta muốn ăn vị chocolate nhưng bị Lý Vân phủ quyết.
Lý Vân cười như không cười nhìn cậu ta, nói: “Cậu cho là làm sinh nhật cho cậu à?”
Thái Tân Tinh tuổi còn nhỏ nhưng lại có một trái tim thiếu niên mẫn cảm, giống dưa chuột héo bẹp mềm, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: “Vậy chị nói muốn mua vị gì?”
Mua vị gì kỳ thật là chuyện không quan trọng. Lý Vân biết, Giang Thủy không thích đồ ngọt. Bánh kem này mua về, cuối cùng vẫn sẽ bị người khác chia cắt sạch sẽ, quân chủ lực trong đó khẳng định là Thái Tân Tinh tham ăn.
Còn không bằng chọn cái cậu ta thích.
Lý Vân càng không thích.
Vì cái gì không thích? Quá đơn giản, nếu là trước đây, để ý cô ta cũng sẽ không để ý hai chị em này một chút nào. Nếu không phải vì Giang Thủy, cô ta thậm chí sẽ không cho Thái Tân Tinh có cơ hội đứng ở trước mặt cô ta chọn lựa vị chocolate hay là vị matcha.
Nhưng mà Giang Thủy tự mình nhờ cô ta, nhờ cô ta cho hai chị em sống nương tựa lẫn nhau ở tạm nhà chung cư kia. Tiền thuê nhà điện nước do anh trả.
Ngày đó, lần thứ hai anh gọi cô ta là “Chị Vân”.
***
“Chị Vân.”
Lý Vân bỗng nhiên hoàn hồn, Tóc đỏ đứng phía sau, hắn giải thích: “Anh Thủy muốn tôi tới đón.”
Lý Vân không tiếng động mà cong cong khóe môi: “Cậu ta muốn cậu đón cậu liền đón, nhận chủ rồi?”
Tóc đỏ không nghe rõ, “A? Chị Vân, chị nói cái gì?”
Lý Vân thu hồi ý cười, đi đến một bên, “Không có gì.”
Hơn mười người cùng nhau ăn cơm chiều, cũng may bàn pha lê dài thật sự đủ dài, mọi người ngồi xuống cũng không có vẻ chen chúc.
Tóc đỏ cầm lấy một quả thạch lựu làm sinh động không khí: “Anh Thủy, đây là thứ ngày đó chúng ta đi mua?” Mọi người nhìn qua, Tóc đỏ đang tung hứng quả lựu chơi, “Hình như là nhập khẩu từ Italy, trời ơi, một thùng giá vài trăm. Em có thể ăn một quả không?”
Giang Thủy không phản ứng hắn, có người liền cười nói: “Không phải cậu cứ ăn là
Tóc đỏ bị nói mà đỏ cả mặt, liếc mắt nhìn người nói lời vô ích lời một cái, cố ý nói: “Cậu cũng không biết xấu hổ cười nhạo tôi, có nhớ không, cậu đánh rắm cũng phải báo cáo với chị Vân?”
Người nọ trừng mắt, thật cẩn thận nhìn Lý Vân liếc mắt một cái. Cái gì cũng không dám nói.
Kỳ thật chuyện này không trách hắn, ngày đó mọi người tụ tập, hắn vừa lúc ngồi cùng Lý Vân, trong một thời khắc nào đó, có người thả một quả rắm, mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều biết rõ, quả rắm này là của Lý Vân.
Nhưng cái này sao có thể là Lý Vân làm chứ, vì thế hắn xung phong nhận việc gian nan hy sinh, nói rắm này là hắn thả.
Thời điểm chuyện này phát sinh, trùng hợp Tóc đỏ không ở đó. Nếu hắn biết sự tình từ đầu đến cuối, căn bản sẽ không đem chuyện này đặt lên mặt bàn mà nói. Này không phải làm Lý Vân xấu mặt sao.
Khi Tóc đỏ vẫn còn không rõ vì sao mọi người bỗng nhiên trầm mặc, Lý Vân lên tiếng: “Cậu thích ăn thì ăn, không ăn thì câm miệng.”
Tóc đỏ liền câm miệng. Một mình lẳng lặng lột lựu, chờ sau khi ném từng viên lựu vào trong chén, chén đựng trái cây lại bị người ta quang minh chính đại đoạt lấy.
Hắn trừng lớn mắt, lại lùi về, “Được được được, anh Thủy anh ăn trước.”
Giang Thủy cầm chén đưa đến trước mắt Dương Mai, “Đây là thạch lựu không hạt.”
Dương Mai cắn một viên, phun ra một cái hạt, Giang Thủy nhìn nhìn, bốc mấy viên ném vào trong miệng.
Quả nhiên là có hạt.
“Chết tiệt, trước khi mua cho tôi ăn nửa kia rõ ràng một cái hạt cũng không có.”
Tóc đỏ cũng thò lại gần, túm mấy viên nhai rồi nhai, cuối cùng phun ra một đống hạt, “Bị lừa, bị lừa rồi! Lấy loại không hạt gạt chúng ta ăn, lại bán loại có hạt cho chúng ta… Còn không bằng mua thạch lựu bình thường!”
Hương vị kỳ thật cũng giống nhau, cùng bình thường không có gì khác biệt.
Giang Thủy đen mặt, đẩy chén ra xa, lại lấy quả kiwi mới vừa mua lại đây, “Em ăn cái này đi.”
Dương Mai nhận lấy, sờ sờ, vẫn còn cứng, chưa thể ăn.
“Không thích?”
Dương Mai đặt quả kiwi vào lòng bàn tay anh, “Anh thử xem.”
Giang Thủy quả thực liền thử thử.
Chua, đặc biệt chua, chua muốn chết.
“Bỏ đi, đừng ăn. Ăn cơm.” Anh ném quả kiwi mới cắn một miếng vào thùng rác.
Lúc muộn hơn, mọi người lại ngồi trong phòng khách, Dương Mai ngáp một cái, Giang Thủy liền đuổi cô về phòng ngủ trước. Trước khi ngủ còn cho cô uống một ly sữa nóng, chiêu này là học từ mẹ Dương. Giang Thủy cố ý mua sữa bột nhập khẩu, loại cho trẻ con uống. Nhất cử nhất động hoàn toàn là cẩn thận tỉ mỉ.
Người vừa ra tới, Vương Chấn liền trêu chọc: “Giang Thủy, không nghĩ tới cậu tinh tế như vậy đấy.”
Có người nghe xong liền hiểu sai, “A? Anh Thủy tinh tế? Chỗ nào tinh tế? “Tế” là bao nhiêu “tế” thế?” (Tinh tế được hiểu là tỉ mỉ, cẩn thận, nhưng cái “tế” ở sau là chơi chữ, có nghĩa là nhỏ bé, ý chỉ “ấy ấy” của anh Thủy “nhỏ”)
Đoàn người đều cười. Tóc đỏ cười vui sướng nhất, giống như con khỉ tung tăng nhảy nhót trên Hoa Quả Sơn.
Giang Thủy nhặt một quả thạch lựu lên ném vào ngực hắn. Trúng giữa hồng tâm, đau đến hắn oa oa kêu to.
Vương Chấn nói: “Được rồi mọi người, tư tưởng một người bẩn hơn một người.”
Tóc đỏ một bên xoa ngực một bên phản bác: “Lời này nói không đúng, sao lại kêu bẩn chứ? Chuyện này quan trọng như ăn uống tiêu tiểu vậy! Mọi người nói có đúng không?”
Đều ồn ào nói đúng, Vương Chấn cười một cái, không nói chuyện.
Tóc đỏ dùng vai đụng vai Vương Chấn: “Sao anh biết anh Thủy “tế”? Tôi nhìn cảm thấy anh Thủy rất “thô”.”
Vương Chấn lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, “Tinh tế … Tôi nói là tính cách.”
“Đúng vậy, tôi cũng nói chính là tính cách — tục tằng thô lỗ.” Tóc đỏ không có ý tốt, “Anh tưởng chỗ nào vậy? Tư tưởng sao đen tối như vậy chứ!”
Đoàn người lại cười.
Bởi vậy đùa đùa, Giang Thủy không cao hứng, hai lời chưa nói đuổi nhóm người này đi. Tháng tư trời còn lạnh, không ai nguyện ý ở lại trong gió đêm, tốp năm tốp ba, lái xe thì lái xe, đi nhờ xe thì đi nhờ xe, lập tức đều đi hết.
Thái Tân Tinh cùng Thái Minh Tinh ngăn một chiếc taxi đi về, trên đường, Thái Tân Tinh còn dư vị mới món ngon đẹp vị vừa rồi vui vẻ nói chuyện, chợt nghe người bên cạnh nói: “Không phải diễn không phải diễn…”
Lỗ tai cậu hơi tắc, lập tức quay đầu hỏi: “Chị nói cái gì không phải diễn?”
Thái Minh Tinh giật mình, cuống quít lắc đầu: “Không có gì.”
“Chị vừa nói không phải sao!”
Thái Minh Tinh ngả đầu sang một bên, chợp mắt.
Thái Tân Tinh bĩu môi hứ một tiếng, cũng quay đầu xem phong cảnh bên đường lùi lại.
Bên kia Thái Minh Tinh mở mắt ra, cảnh vật lướt qua nhanh thế nào cũng không đọng được đến đáy mắt cô ấy. Trong đầu một màn lại một màn, tất cả đều là quá khứ không bỏ đi được.
Đôi mắt cô ấy càng thêm chua xót, cảm thấy chính mình thật đáng thương. Cô ấy thật tự ti.
Cô ấy thấy ánh mắt anh tràn ngập tình yêu, khi đó liền như bị sét đánh. Không phải diễn, cô ấy đã không thể xem như không có gì được nữa.
Xe taxi bay nhanh, Thái Minh Tinh vô ý thức sờ sờ ngà voi trước ngực. Mang theo vô tận thương xót với chính mình.