Chương 81: Tìm kiếm chân tướng
Dương Mai ngủ sớm, thức dậy muộn, trong nhà đã không còn một bóng người. Nồi áp suất trong bếp có khoai lang và bắp, mở nắp nồi ra vẫn còn khí nóng bốc lên. Hương vị rất thơm.
Cô nhìn một cái liền đậy nắp lại.
Lúc này chuông cửa vang lên, cô mở cửa, mời Tóc đỏ vào.
“Giang Thủy đâu?” cô hỏi.
Tóc đỏ dựa lên tủ giày, “Có việc đi với ông chủ Lưu rồi.” Thấy Dương Mai dường như còn điều muốn nói, cũng đứng bất động như hắn, liền giải thích nói: “Anh Thủy từ sớm đã không chạy xe nữa, làm cái này không phải nguy hiểm rất lớn sao, bây giờ có đường kiếm tiền, khẳng định nên thoát thân.”
Dương Mai gật gật đầu, “Bây giờ anh ấy làm cái gì?”
Tóc đỏ nói: “Đi theo ông chủ Lưu làm buôn bán.”
Không đợi Dương Mai tiếp tục hỏi, Tóc đỏ đã nói sang đề tài khác: “Anh Thủy hôm nay không rảnh, bảo tôi tới đưa cô đi siêu thị xem có gì muốn mua không.”
Thật sự là có.
Sáng nay lúc cô rời giường, phát hiện bà dì cả tới. Trong nhà không có băng vệ sinh, thời điểm đi WC cô nghĩ lát nữa sẽ xuống lầu mua một gói, nên tạm thời lấy giấy vệ sinh lót. Cho đến vừa rồi vẫn bình thường, bây giờ Tóc đỏ nhắc tới, cô bỗng nhiên cảm thấy lót giấy vệ sinh không quá thoải mái.
Vì thế thay đổi quần áo lập tức đi siêu thị.
Từ siêu thị trở về, Tóc đỏ liền rời đi. Dương Mai ngồi trên sô pha trong phòng khách, mông còn chưa ngồi ấm chỗ, chuông cửa lại vang lên. Lúc này là một bác gái tới, vừa hỏi mới biết là người giúp việc Giang Thủy mời đến.
Trong điện thoại, Dương Mai nói: “Mới vừa dọn vào gọi người giúp việc làm gì chứ.”
“Sau khi em ngủ bọn họ còn náo loạn một lát, phòng khách rất bẩn.”
Dương Mai dừng dừng, theo bản năng nhìn người giúp việc đang quét nhà, “Kỳ thật em làm là được.”
Giang Thủy cũng dừng dừng, như là đổi điện thoại sang tai khác nghe. Anh nói: “Dương Mai, em tới Bắc Kinh, là để trải qua ngày lành.”
Người giúp việc làm xong, Dương Mai hỏi bà ấy: “Các bác tính phí như thế nào?”
Bà ấy đáp: “Hiện tại là 30 đồng một giờ.”
Dương Mai gật gật đầu, đưa người giúp việc ra cửa.
30 đồng một giờ, ha, Dương Mai nghĩ, bây giờ Giang Thủy thật sự bỏ được tiêu tiền.
Buổi chiều 5 giờ, Giang Thủy trở lại. Mang theo một con vịt nướng to mọng, thơm ngào ngạt, bóng nhẫy, dùng túi bao lấy còn có thể ngửi được mùi vị. Tâm tình Giang Thủy thoạt nhìn rất tốt, so với bình thường ăn nhiều một chén cơm.
“Gạo ngon không?”
Dương Mai liếc anh một cái, “Anh rất đói?”
Giang Thủy nhướng mày, dùng chiếc đũa gắp cơm trực tiếp đưa tới miệng Dương Mai, “Em cẩn thận nếm thử.”
Cái này nếm ra không giống loại thường.
“Đây là gạo gì?” Cô hỏi ra vấn đề anh muốn trả lời.
“Gạo hương Thái Lan.” Anh đáp, “Gạo này nấu cơm đặc biệt ăn ngon. Anh đã hỏi qua, gạo Đông Bắc nấu cháo tốt, gạo hương Thái Lan nấu cơm ngon.”
“Ừm.” Cô cười anh nói về gạo cũng có thể nói cao hứng như vậy được, “Anh trước kia thường ăn gạo gì?”
Anh lắc đầu, nói: “Không biết, gạo bình thường đi, dù sao cũng không ăn ngon bằng cái này.”
Cô trêu chọc: “Ồ, về sau đều tính ăn loại gạo này?”
Anh nghiêm trang đáp: “Chỉ ăn nó khẳng định sẽ chán, nói nữa, còn có gạo càng ngon hơn.”
“Anh bây giờ càng ngày càng có theo đuổi.” Cô cười nói.
“Người luôn là muốn hướng về chỗ tốt, đi đến chỗ cao.”
Cơm chiều qua đi, hai người dựa trên sô pha phòng khách xem điện ảnh, TV này có thể xem 3D, bọn họ đeo mắt kính chọn một bộ phim tình yêu.
Khanh khanh ta ta (cách gọi của nam nữ thời cổ), tình chàng ý thiếp. Phim tình yêu như thế, bọn họ cũng như thế.
Nam chính trong phim ôm nữ chính vào trong ngực hôn, không gian yên tĩnh, Giang Thủy cũng ôm Dương Mai vào trong ngực hôn. Tình nùng là lúc, đều quên mình. Sau khi hôn, mắt kính bị ném xuống dưới chân, áo khoác bị ném xuống dưới đất, tự mình ném lên trên chín tầng mây.
Trong phòng khách, bọn họ chỉ làm một việc này, chuyên chú mà hưởng thụ. Bối cảnh âm nhạc trong phim nhẹ nhàng vang lên, ngược lại trở thành nhạc phối cho họ động tình.
“Vào bên trong?” Giang Thủy thở hổn hển hỏi.
Dương Mai không nháy mắt nhìn anh, chờ anh càng ngày càng gấp, khi chuẩn bị tiền trảm hậu tấu, bỗng nhiên cười ra tiếng, “Anh sờ thử đi.”
“?”
Dương Mai nắm tay anh di xuống, xúc cảm trên tay cưng cứng. Anh lập tức phản ứng lại, cô đang lót băng vệ sinh.
“A, làm thế nào …”
Cô cười ha ha: “Thân thích tới không có cách nào, anh nhẫn một chút, nếu không tự giải quyết một chút?”
Giang Thủy huých huých eo, bỗng nhiên giống như núi sụp, ngã lên người Dương Mai. Mặt chôn ở ngực cô, một thời gian lâu không động đậy. Dương Mai xoa xoa ót anh, vui sướng nhẹ giọng hỏi: “Ngủ rồi?”
Anh vẫn không nhúc nhích.
Dương Mai tiếp tục xoa, anh cuối cùng nói: “Không đâu.”
Một lát sau, thanh âm rầu rĩ của anh truyền ra: “Để anh ngủ một lát, có chút mệt.”
Cô giống như trấn an một con chó to, hết sức dịu dàng, “Cả ngày đều làm gì?”
“Chạy khắp nơi …”
“Cùng ông chủ Lưu kia?”
“Ừ…”
Bỗng nhiên anh nhấc mạnh nửa người lên, hỗn độn trong mắt cũng tan đi, anh hỏi: “Em hỏi từ chỗ nào?”
Dương Mai nhấp miệng, chỉ cười không lên tiếng. Giang Thủy liền hiểu, xác định là Tóc đỏ lắm miệng.
“Như thế nào, cái này cũng phải bảo mật?”
“Không phải.” Anh ngồi thẳng người lên.
“À.” Cô được một tấc lại muốn tiến một thước, “Ông chủ Lưu là ai?”
Giang Thủy muốn nói lại thôi, quá nhiều điều không biết nói từ đâu. Cuối cùng chỉ nói: “Nói em cũng không biết.”
An tĩnh một hồi lâu, ánh mắt nóng rực mà chấp nhất còn chưa dời đi. Giang Thủy thở dài nhận thua: “Được rồi được rồi, có cơ hội mang em đi gặp người đó.”
Cơ hội này rất nhanh tới.
Giang Thủy phải thuê cho Dương Mai một mặt tiền cửa hàng, ông chủ Lưu có cửa này, chuyện này rất nhanh đã làm thỏa đáng. Lúc giữa trưa, Giang Thủy mời ông chủ Lưu ăn cơm.
Ở một hội sở hoàn cảnh u tĩnh nào đó.
Ông chủ Lưu vào cửa liền vui tươi hớn hở, bởi vì có chút cận thị, mắt nhỏ nheo một chút lại mở to một chút, như là muốn nhìn Dương Mai cho rõ ràng.
Hắn nói chuyện khách khí, còn có điểm hài hước nhỏ, thời điểm ăn cơm không khí cũng không tệ lắm.
Giang Thủy cùng hắn trò chuyện trời đất, Dương Mai ngồi một bên phụ trách cười.
Nhưng không phải thật cười.
Không biết vì sao, ông chủ Lưu này, nhìn quen thuộc, nhưng Dương Mai chính là thích không nổi. Nhưng cũng không phải không thích, chỉ là gương mặt kia, cô nhìn cảm thấy không thoải mái.
Vì cái gì chứ?
Cô dùng thìa đảo đồ ăn trong chén, bỗng nhiên nghĩ đến người lớn trong nhà đã từng nói, loại diện mạo này là nhân tinh (tinh hoa trong đám người, ở đây chỉ số hiếm) âm hiểm, một con hổ sống sờ sờ mang mặt nạ cười.
Ông chủ Lưu chính là loại diện mạo này.
“Nghe Giang Thủy nói, chính cô tự gây dựng sự nghiệp?”
Dương Mai từ trong chén ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt cười của ông chủ Lưu, “Vâng.”
“Lá gan của cô rất lớn.”
Cô cười một cái, không nhiều lời lắm.
“Ở Bắc Kinh gây dựng sự nghiệp càng khó.” Ông chủ Lưu nói, “Thành thị càng phát đạt càng hấp dẫn nhân tài, càng là nơi nhân tài đông đúc, càng khó phát triển.”
“Nói không sai.”
“Cô có ý tưởng gì không?”
Tĩnh một cái chớp mắt, ba người trong phòng
Cô không chút nào để ý, nhún nhún vai nói: “Đi một bước xem một bước.”
Không biết lời đáp này chọc trúng điểm cười nào của ông chủ Lưu, hắn bỗng nhiên cười rộ lên. Cười xong, dựng ngón tay cái nói: “Đây không phải là nghé con mới sinh không sợ cọp? A… Tuổi trẻ thật tốt.”
“Lão Lưu, ông cũng còn trẻ.” Giang Thủy nói.
Ông chủ Lưu sờ sờ ót, “Tôi cũng hói đầu rồi, còn trẻ?”
Giang Thủy không rõ ý vị mà cười: “Tuổi trẻ.”
“Nói dối.” Đôi mắt ông chủ Lưu hơi nheo, được Giang Thủy đốt cho một điếu thuốc, “À, không nói cái này. Tôi nói chuyện đó với cậu, đã suy xét chưa? Được rồi thì cùng tôi đi Ôn Châu một chuyến.”
“Vâng, cũng gần được rồi.”
“Được.”
Hai người đàn ông nhìn nhau liếc mắt một cái, bỗng nhiên đều không nói gì.
Dương Mai như lọt vào trong sương mù, khuỷu tay thọc thọc Giang Thủy, “Đi Ôn Châu làm gì?”
Ông chủ Lưu cướp lời đáp: “Chơi thôi!”
Giang Thủy nói: “Lão Lưu là người Ôn Châu.”
“Đúng vậy, bản chất tôi cũng giống cậu — đều là tới Bắc Kinh làm công.” Ông chủ Lưu nói, “Duy nhất bất đồng chính là, tôi có sản nghiệp ở Ôn Châu, gốc rễ cùng điểm mấu chốt của tôi đều ở nơi đó. Mà cậu là gì cũng không có.”
Nói xong lại cười ha ha.
Giang Thủy nhìn hắn vài lần, lấy rượu Mao Đài trước mặt hắn đi, “Lão Lưu đừng uống nữa.”
Ông chủ Lưu lại lấy Mao Đài về, “Làm sao vậy, chê tôi nói bậy?”
“Không.”
“Được, cho cậu chừa chút mặt mũi.” Một bên nói, một bên hướng Dương Mai bên kia đưa mắt ra hiệu.
Rượu đủ cơm no, ông chủ Lưu hứng thú còn cao, muốn tìm người đánh bài Poker, Giang Thủy gọi điện thoại gọi người. Đám người tới đông đủ, ông chủ Lưu càng không cho anh rời đi, “Tôi biết kỹ thuật chơi bài của cậu tốt, cậu tới đánh hai ván với tôi!”
Một tay bản lĩnh của Giang Thủy, đều là kỹ thuật luyện ra từ thời kỳ thiếu niên. Khi đó xem “đổ thần”, anh còn cố ý luyện kỹ năng này.
“Đi, cùng đi.”
Giang Thủy nhìn Dương Mai, Dương Mai cũng nhìn anh, thiện giải nhân ý (rất hiểu ý người) mà nói: “Anh đi, em trở về.”
“Anh đưa em về.”
Mũi chân Giang Thủy mới vừa nhấc, phía sau ông chủ Lưu đã cản lại, hỏi Dương Mai: “Biết lái xe không?”
Cô gật đầu.
“Véo.”
Một chiếc chìa khóa được ném qua, Dương Mai phản xạ có điều kiện tiếp được.
Xe là của ông chủ Lưu, hẳn là chưa đi được mấy lần, bên trong xe mới tinh, trong ánh sáng tối tăm, phảng phất mỗi linh kiện đều tản ra ánh sáng kim loại lạnh lùng.
Dương Mai mở hướng dẫn, dựa theo đó đi trở về. Dừng lại ở nửa đường, gọi điện thoại cho Tóc đỏ, kêu hắn đi tới chỗ Giang Thủy bên kia — Giang Thủy uống không ít cùng ông chủ Lưu, cô sợ anh trở về có khó khăn.
“Được, không thành vấn đề! Cô yên tâm, tôi nhất định mang anh Thủy an toàn trở về!”
“Cảm ơn.”
Tóc đỏ ha hả cười cười, đang muốn tắt máy, bỗng cảm thấy không đúng, cẩn thận cân nhắc, thử thăm dò hỏi: “Kia cái đó… Cô còn có chuyện khác sao?”
Dương Mai nói: “Ông chủ Lưu cũng ở đó.”
Tóc đỏ ngẩn ra: “À…”
“Ông chủ Lưu này cũng đủ thần thông quảng đại, từ trước tới nay không ai có thể làm Giang Thủy làm điều anh ấy không muốn làm.”
“Hắc hắc, chính cô cũng nói, ông chủ Lưu là ‘ông chủ’ không phải sao!”
“Ông ấy làm cái gì?”
Tóc đỏ lại ngẩn ra, “Cô nói ông chủ Lưu?… Tôi nghe chị Vân nói, là làm địa ốc. Dù sao rất có tiền, người Ôn Châu, có vợ và con trai, bất quá có tin tức, nói ở Bắc Kinh nuôi tình nhân hơn hai mươi tuổi. Chậc chậc, tôi thấy người không phải nghiêm chỉnh, mấy người tay chân kia cũng lấm la lấm lét… À à, đương nhiên anh Thủy là ngoại lệ.”
Giang Thủy có phải ngoại lệ hay không, trước kia Dương Mai thực sự có thể xác định. Nhưng hiện tại, cô có chút do dự.
Luôn có giác quan thứ sáu nhắc nhở cô, Giang Thủy tựa như quả táo đặt trong tủ lạnh, lâu hỏng, nhưng hạt bên trọng thực sự đã trở nên không giống trước.
Không quá mấy ngày, Giang Thủy cùng ông chủ Lưu đi Ôn Châu.
Tiểu khu cách đó không xa chính là mặt tiền cửa hàng Giang Thủy thay Dương Mai chuẩn bị, vạn sự đã chuẩn bị xong, chỉ tiếc Dương Mai không có ý tứ khai trương. Tiền thuê tính từng ngày, nhưng không có chút thu vào nào. Tóc đỏ lo lắng suông, lại không có biện pháp gì với Dương Mai.
Thật vất vả ở cửa tiệm thấy thân ảnh Dương Mai lắc lư xuống lầu, Tóc đỏ chỉ kém không nhào lên, “Đại tỷ! Tôi cầu xin cô khai trương đi! Mỗi ngày này, đều là bạc đấy! Cô không nghĩ làm, để tôi làm được không?”
Dương Mai nói: “Được.”
Tóc đỏ cho rằng chính mình bị ảo giác, lắc lư đầu, lại nghe Dương Mai nói: “À, chị Vân của anh ở chỗ nào? Nói địa chỉ cho tôi, tôi đi bái phỏng cô ấy.”
Editor: “Đổ thần” hay “Thần bài” là bộ phim điện ảnh hài hành động do Châu Nhuận Phát và Lưu Đức Hoa đóng.