Sau này đừng hối tiếc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bà cụ còn tưởng rằng mình nghe lầm, dù sao tai bà ấy cũng lãng, hỏi lại: "Cháu vừa mới nói cái gì?"
Thẩm Kinh Niên kiên nhẫn nói: “Dưa hái xanh không ngọt, bọn nó không muốn, dù gạo nấu thành cơm thì đến cuối cùng cũng hành hạ người ta, ngược lại là chúng ta có lỗi."
Bà cụ trầm tư, cùng là phụ nữ, bà ấy hiểu trong hôn nhân không có tình yêu, không có sự tôn trọng lẫn nhau thì đúng là tồi tệ.
Bà ấy thở dài: "Mối hôn ước này là di nguyện cuối cùng của ông nội, trừ khi bất đắc dĩ, bà sẽ không đồng ý hủy bỏ."
Thẩm Kinh Niên không phản bác, chỉ hỏi: "Nếu bên kia cũng muốn rút lui thì sao?"
“Rút thì rút.” Bà cụ Thẩm đáp: “Nhà họ Quan còn chưa lên tiếng, tức là còn cơ hội.”
Thẩm Kinh Niên không cho ý kiến.
Bà cụ nói: "Nội kêu cháu thuyết phục Thẩm An, cháu lại bị chúng nó khuyên ngược đến nói với bà già này.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Kinh Niên cười: "Cháu không khuyên nội."
Anh thấp giọng nói: "Nếu như nó không chịu thật, người chú này ắt không thể ép nó đồng ý."
Bà cụ: "Cháu thay thế nó hay sao?"
Thẩm Kinh Niên đỡ bà cụ đứng dậy, câu từ ôn hòa: “Không hẳn là không thể.”
Câu nói này khiến bà cố bật cười: "Thì nội muốn cháu lấy vợ, con cái của hai anh cháu lớn tồng ngồng mà cháu vẫn độc thân. Hơn nữa, cháu lớn hơn người ta cả một vai, nói ra người không biết còn tưởng nhà họ Thẩm chúng ta ăn hiếp người khác.”
Thẩm Kinh Niên nói: "Thẩm Tam Gia sao lại bắt nạt người ta?"
Anh dịu giọng nói: "Nếu nội chọn dòng phụ, rõ ràng chúng ta gian lận.”
Bà cố không màng đến đề nghị của anh, bà ấy chỉ cho rằng cháu trai đang trêu đùa mình: “Cháu cưới được thì cứ cưới.”
Thẩm Kinh Niên nhướng mày: "Nội không tin?"
Bà cụ buộc miệng nói: "Có cô gái nào chịu lấy người hơn mình gần mười tuổi?”
Thẩm Kinh Niên theo bà cụ ra khỏi phòng sách, đi đến hành lang, bỗng nghiêm mặt sửa lỗi bà cố.
"Không tới, chín tuổi thôi."
-
Trong bữa cơm gia đình này của nhà họ Thẩm, mỗi người lại có suy nghĩ khác nhau.
Nhà họ Thẩm vốn được coi là một gia đình êm ấm, nhưng hai mươi năm trước, đứa con trai cả mà bà cố và ông cố cất công nuôi nấng, cũng chính là ba của Thẩm Kinh Niên đã chết do tai nạn. Ông cố không chịu nổi cú sốc, không lâu sau đó cũng từ giã cõi đời.
Trái tim con trai thứ không đặt vào kinh doanh mà là nghệ thuật.
Vào thời điểm khẩn cấp, bà cụ đã làm mọi cách để lật ngược tình thế, tiếp nhận tập đoàn Thẩm Thị, dụng sức mình ngăn chặn sự đàm tiếu của người đời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người anh trai của Thẩm Kinh Niên đều sinh ra trong vinh hoa phú quý của nhà họ Thẩm, nuông chiều đổ đốn, chỉ biết ăn chơi, tính cách đã được định hình.
Ngược lại, Thẩm Kinh Niên, khi ấy chỉ là một cháu trai út đồng hành cùng bà nội, được nhìn thấy thiên chất cao, mưa dầm thấm đất, vừa thành niên đã tiếp nhận Vọng Nguyệt Lâu để mài giũa, sau đó là tập đoàn Thẩm Thị, sau này một bước trở thành người đứng đầu nhà họ Thẩm hiện tại.
Bữa cơm gia đình lần này chỉ có dòng chính.
Cả nhà dòng phụ chỉ có một cô con gái là Thẩm Thiên Tranh đã kết hôn, vì vậy mối hôn ước này không liên quan gì đến họ. Lớn thì làm nghệ thuật, nhỏ thì làm ở đài truyền hình, đều bận rộn cả.
Trước khi bữa tối bắt đầu, hai anh trai của Thẩm Kinh Niên là Thẩm Thiên Minh và Thẩm Thiên Hồng cũng về nhà.
Trên bàn ăn, mấy cô cháu dâu mỗi người ôm mối lo riêng, ngẩn ngơ không nói được câu nào.
Mãi cho đến khi bữa tối kết thúc, bà cụ mới lên tiếng: "Bà cần nói lại chuyện hôn ước, cô gái đã đến Ninh Thành mà vẫn chưa gặp mặt.”
Chị dâu thứ hai của Thẩm Kinh Niên không nhịn được: “Cô ta không muốn đến?”
Bà cụ lườm cô ta: "Sao không tự đi hỏi?"
Chị dâu thứ hai nhà họ Thẩm lập tức im lặng.
Bà cụ nhắc lại: "Bữa cơm này nhất định phải có mặt, tuy ông nội con bé không tới, chỉ có một mình cô gái, các cháu không được ức hiếp người ta.”
Thẩm Thiên Minh lập tức nói: "Ức hiếp gì đâu? Chúng ta cũng muốn gặp cô bé đó, không biết nó thích gì để chuẩn bị quà gặp mặt.”
Thẩm Thiên Hồng không lên tiếng, ông ta chỉ có một đứa con trai là Thẩm An, Thẩm An ngày nào cũng oán trách, trong lòng ông ta cũng không muốn chấp nhận mối hôn ước.
Ông ta nói: “Không phải Kinh Niên đến nhà họ Quan rồi sao, chắc biết rồi chứ?”
Thẩm Kinh Niên bình tĩnh nói: "Làm theo ý của các anh vậy."
Hai cô cháu dâu lưỡng lự muốn nói, cuối cùng lại thôi.
Mẹ Thẩm thì không màng chuyện này, có bà cụ ở đây, bà cũng không nhúng tay vào, chỉ hỏi: “Hẹn khi nào thì tiện hơn?”
“Cuối tháng, cho cô ấy chút thời gian.” Thẩm Kinh Niên nói: “Con sẽ đi nói.”
Bà cụ đồng ý.
Bữa cơm gia đình đã xong, bà cụ trở lại lầu nghỉ ngơi, Thẩm An gấp gáp hỏi: “Chú ba, trước bữa tối chú nói gì với bà cố vậy?”
Thẩm Kinh Niên nhìn cậu ta: “Nói chuyện của hai đứa.”
Thẩm An sáng mắt: "Rồi thế nào chú?"
Đợi hồi lâu, mới nghe Thẩm Kinh Niên hỏi: “Thẩm An, lý do cháu không chịu là vì vẻ ngoài của người ta hay là vì không muốn?”
Thẩm An thầm nghĩ chốn Thanh Giang ấy làm gì có em nào ngon mắt, với lại vẫn chưa gửi tấm hình nào cho nhà họ Thẩm, chắc chắn là không được đẹp rồi.
Nhưng cậu ta không dám nói ra.
Vì vậy, cậu ta trả lời một cách nghiêm chỉnh: "Cháu chỉ không muốn bị ép hôn, cháu muốn tự do.”
Thẩm Kinh Niên hỏi: "Ngay cả khi cô ấy vừa xinh đẹp lại giỏi giang?"
Thẩm An không chút nghĩ ngợi: "Người như vậy trên đời này không thiếu, không lẽ cháu không tìm được ai khác, cháu không muốn bị cưỡng ép."
Thẩm Kinh Niên nhìn Thẩm Bách: “Cháu cũng vậy?”
Thẩm Bách gật đầu.
“Ba lần.” Thẩm Kinh Niên nói.
Anh nhìn hai anh em chúng: "Đây là lần thứ ba hai đứa nói trước mặt chú, lần đầu có thể xem như đùa, quá tam ba bận."
Thẩm An nghe có vẻ hấp dẫn, lập tức nói: “Chú ba, chú có hỏi bọn cháu bốn lần thì cũng chỉ có một đáp án.”
Thẩm Kinh Niên cười: "Tốt."
Thẩm An đỏ mắt mong chờ: “Chú ba, tốt là sao?”
Thẩm Kinh Niên điềm đạm nhìn cậu ta: “Thì là tốt, sau này hai đứa không được hối hận.”
Để tránh sau này nói người chú này không biết lễ nghĩa.
-
Ngày hôm sau, Quan Thanh Hòa đến quán trà.
Chiều nay có diễn xuất nên cô phải biểu diễn, nhưng cô chỉ cần biểu diễn ba, năm bài là được.
Tiểu Tô đang ngồi nghịch điện thoại trong quầy, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Quan Thanh Hòa trong bộ sườn xám chất lụa the hương vân màu tím khói, đi nhẹ nét hoa sen mờ nhạt, dịu dàng và tao nhã.
Cô ấy hoàn hồn bèn theo bóng dáng của Quan Thanh Hòa và bước vào.
"Chị Thanh Hòa, có một MC đã livestream trực tiếp chuyến tham quan Thu Vân Phường vào cuối tuần này. Khách hàng đặt trước của quán trà chúng ta hủy nhiều lắm.”
“Bây giờ cái gì cũng phải làm marketing.” Chu Khiêm đang đứng phía sau cùng, nhìn chiếc trâm cài tóc bằng gỗ sau đầu của Quan Thanh Hòa: "Mình có cần livestream luôn không?”
Với nhan sắc của bà chủ, một khi lọt vào ống kính chắc chắn sẽ nổi đình nổi đám.
Chu Khiêm chợt nhớ đến Thẩm An, hỏi: "Bà chủ, chị có người em gái tên là Quan Thanh Miêu phải không?”
Quan Thanh Hòa trả lời: "Tôi là con một."
Ánh mắt Tiểu Tô phóng ra như phi tiêu, Chu Khiêm giải thích: "Em hỏi dùm người anh em thôi.”
Quan Thanh Hòa không để ý hai người họ mà đang suy nghĩ về đề nghị vừa rồi của họ, biết rằng họ vì muốn tốt cho quán trà bình đàn, nói: "Tôi sẽ bàn bạc với cô giáo Chương về việc truyền bá."
Tiểu Tô nhảy cẫng lên: "Tuyệt quá, hạ gục Phó Thu Vân luôn!”
Quan Thanh Hòa quay đầu hỏi: "Bên ngoài có bao nhiêu người?"
Tiểu Tô trả lời: "Sân ngoài gần đầy rồi, anh Thẩm chưa đến."
Quan Thanh Hòa hơi thất vọng.
-
Phó Thu Vân, người đang được cô ấy nhắc đến, đang xem livestream thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau: "Một nước đi đúng đắn, hôm nay có thêm rất nhiều khách hàng.”
Trương Phổ cười đáp: "Không thì sao anh giục em làm, an nhàn cái quái gì khi chỉ là thằng đồ đệ bưng trà.”
Phó Thu Vân để điện thoại xuống, để video tiếp tục phát.
“Đương nhiên rồi, từ nhỏ em đã học đàn tỳ bà, nếu không phải để có sân khấu cho riêng mình thì em học bình đàn từ Chương Minh Nguyệt làm quái gì?”
Cô ta lại cau mày: "Anh coi, em với con nhỏ họ Quan đó có phải bát tự không hợp hay không, MC em bỏ tiền ra mời này có thể quay đến nó đấy.”
"Quay thì quay, không lẽ người ta đi nghe bình đàn của nó chỉ vì một người dưng?" Trương Phổ chưa từng gặp Quan Thanh Hòa, chỉ nghe kể từ miệng của người khác.
Phó Thu Vân vẫn chưa yên tâm.
Rốt cuộc, cả Hà Cảnh và những vị khách tuần trước đều phản hồi rất tốt, hơn nữa cô ta đã tận mắt thấy Quan Thanh Hòa ngoài đời, khuôn mặt đó quả thực rất quyến rũ.
Không phải kiểu lẳng lơ, mà chỉ đứng một chỗ thôi cũng có thể thu hút ánh mắt của mọi người.
Nhớ lại cái hôm bị thư ký Vương từ chối ở Phúc Trà Trai, Phó Thu Vân không cam tâm, cô ta nhất định phải thắng Quan Thanh Hòa, tốt nhất là nó đến từ nơi nào thì trả về nơi đó.
Phó Thu Vân hỏi: "Hôm nay em định tranh thủ ‘rèn sắt còn nóng’ mở livestream trong lúc biểu diễn, Thu Vân Phường có thể được biết