Chủ quán ngồi sau quầy nhìn người đàn ông tuấn tú lịch thiệp cầm ô mà lòng bùi ngùi, quả nhiên chỉ có người xuất sắc mới xứng với mỹ nhân này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Kinh Niên đứng dưới bậc thang cuối cùng, chênh lệch chiều cao chỉ vừa tầm mắt với cô.
Quan Thanh Hòa không đáp lại lời của anh, mà hỏi: "Sao anh Thẩm lại ở đây?"
Cô đi một mạch từ trong ngõ ra mà không thấy anh, lẽ ra anh đã rời khỏi quán trà sớm hơn cô.
Thẩm Kinh Niên mỉm cười: “Ngồi trong xe đọc tài liệu giết thời gian, trùng hợp cũng có chuyện muốn nói với cô.”
Quan Thanh Hòa suy nghĩ, không bàn là thật hay không, câu trả lời của anh cũng rất bình thường, cô ngước mắt nhìn chiếc ô nghiêng nghiêng.
Sự tận tâm này thực sự rất hiếm.
Người nhà họ Thẩm đều hiền lành và tốt bụng như vậy hay chỉ có mỗi mình anh?
“Lên xe đi.” Thẩm Kinh Niên nói: “Không muốn nghe là chuyện gì sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng Quan Thanh Hòa cũng gật đầu.
Khi cô lên xe mới phát hiện trong xe có thư ký Vương, người ấy cười với cô: "Cô Quan."
Quan Thanh Hòa mỉm cười đáp lại.
Không hiểu sao Thẩm Kinh Niên lại tự mình cầm ô xuống xe, cô tưởng với vị trí của anh, những chuyện thế này đều do thư ký làm.
Bên trong xe đang mở nhạc, át tiếng mưa bên ngoài kia, xe cấp tốc lăn bánh trong màn mưa.
Quan Thanh Hòa vén lại mái tóc bị gió thổi tung của cô, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."
Thẩm Kinh Niên mỉm cười, cảm thấy cô có hơi cứng nhắc.
Quan Thanh Hòa ngồi ngay ngắn trên băng ghế sau, đưa mắt nhìn quanh thì bắt gặp tài liệu mà anh để đại ở đó, dù vội quay đi nhưng vẫn thấy rõ hai chữ: Quốc Phong*.
(*) Quốc Phong (国风): là những bài ca dao của 15 khu vực thu thập lại, tổng cộng 160 thiên, chiếm gần một nửa các thiên chương của Thi kinh, là bộ phận tinh hoa, tác giả đa số là các ca sĩ dân gian. Nhiều thiên thi của phong bắt nguồn từ hiện thực xã hội, miêu tả trực tiếp những cảm thụ chân thực của cuộc sống, không tô vẽ, đậm không khí sinh hoạt.
Thẩm Kinh Niên nói: “Cuối tháng cô có rảnh không?”
Quan Thanh Hòa suy nghĩ một chút: "Chắc là có."
Thẩm Kinh Niên bất giác cười: “Vậy chắc dùng bữa được rồi."
Quan Thanh Hòa hiểu ra, hóa ra là nói chuyện này, mà quả thực đã đến lúc giải quyết chuyện này rồi, cô gật đầu: "Ừm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Kinh Niên lại hỏi: “Bây giờ đi đâu?”
Quan Thanh Hòa nói: "Nhà cô giáo Chương."
Thẩm Kinh Niên lại bật cười, dùng đầu ngón tay gõ vào tập tài liệu, tiếng gõ bị tiếng nhạc êm tai lấn át: "Tôi cũng vậy."
Anh hơi quay sang một bên và hỏi: "Sức khỏe hiện giờ của cô giáo Chương phù hợp để biểu diễn và hướng dẫn đơn giản không?"
Quan Thanh Hòa ngẩn người, nói: "Chưa ổn lắm, hiện tại bà ấy chỉ thích hợp để an dưỡng, hơn nữa còn tệ hơn tháng trước."
Trận đòn kéo dài cả tháng đối với Chương Minh Nguyệt là quá dài và khiến cơ thể bà ấy bị tổn thương quá nhiều. Gắng gượng vẫn có thể đứng sân khấu, mà không ai để bà ấy làm thế.
Thẩm Kinh Niên gật đầu: "Ok, tôi biết rồi."
Hóa ra hôm nay anh đến nhà cô giáo Chương là vì lý do này, Quan Thanh Hòa tiện thể hỏi: "Anh có việc gì thế?"
Thư ký đang ngồi ở ghế lái, thầm nghĩ đỉnh vãi.
Lúc còn ở công ty, anh ta nghĩ rằng sếp mang tài liệu gameshow đến quán trà, một là để thưởng nhạc khúc, hai là nhân cơ hội mời gặp mặt bà chủ.
Bây giờ nghĩ lại, anh ta vẫn kém một bậc.
Sếp nhà mình quanh co như vậy, gần như có thể nói là cẩn thận từng li từng tí, những gì anh ấy đề nghị tiếp theo sẽ không khiến cô Quan phải đắn đo.
Có lẽ ngay cả cô giáo Chương Minh Nguyệt cũng sẽ thúc đẩy điều này xảy ra.
Thư ký Vương xúc động, quả nhiên sếp là sếp, thư ký là thư ký.
Thẩm Kinh Niên thấy cô yêu kiều nhìn mình, dưới đáy mắt như gợn sóng, cười nói: “Tôi tài trợ cho một gameshow Quốc Phong, biểu diễn cầm kỳ thi họa.”
Anh nhìn cô: "Cô Quan có ý kiến gì không?"
Quan Thanh Hòa mông lung, lắc đầu
Cô không muốn bình đàn mộc mạc dính vào các yếu tố khác, bởi lẽ cô đã chứng kiến quá nhiều sự hỗn loạn trong các chương trình gameshow trên tin tức giải trí.
Hơn nữa… cô và nhà họ Thẩm vốn dĩ chỉ có hôn ước, dính líu đến lợi ích thì không phù hợp.
-
Khi đến nhà Chương Minh Nguyệt, mưa vẫn không tạnh.
Lúc này trời đã chuyển tối, Chương Minh Nguyệt đang ngồi trong hành lang ăn tối thì nhìn thấy hai người cùng từ ngoài sân đi vào.
Hai người một ô, người thanh lịch, kẻ cổ điển.
Xứng đôi quá thể, đáng tiếc rồi.
Chương Minh Nguyệt buông muỗng, tò mò: "Sao hai đứa đi chung vậy?”
Thẩm Kinh Niên nhẹ nhàng đáp: "Cháu gặp cô Quan trên đường nên đi chung luôn.”
Quan Thanh Hòa gật đầu.
Thư ký Vương mang ra hai chiếc ghế gỗ từ phòng chính.
Thẩm Kinh Niên ngồi xuống và nói: "Vốn dĩ có chuyện muốn tìm bà, nhưng trên đường đến đây, cô Quan nói rằng giờ bà không tiện di chuyển nên thôi.”
Anh đặt tài liệu gameshow lên chiếc bàn nhỏ.
Trước kia Chương Minh Nguyệt từng tham gia các chương trình văn nghệ trên CCTV và các đài truyền hình địa phương, bà ấy không phải kiểu người già bảo thủ, vừa thấy là hiểu ngay.
Bà ấy nói: "Cháu thích tài trợ mấy gameshow này nhỉ? Năm nào cũng thế."
Thẩm Kinh Niên cười nói: "Dù sao đó cũng là văn hóa đáng để truyền tụng."
Chương Minh Nguyệt gật đầu: "Có điều, Thanh Hòa nói đúng đấy, bây giờ bà hát không ra hơi, đàn cũng không nổi, thanh quản thì yếu, tay thì run."
Thẩm Kinh Niên đảo mắt, và ở cuối tầm mắt của anh, Quan Thanh Hòa đang ngồi ở phía đối diện, như hòa vào khoảng sân nhỏ Giang Nam trong lớp mưa bụi mờ ảo.
Giọng điệu của anh bình tĩnh: "Cháu thì nghĩ Như Mộng Lệnh ngừng được một tháng, có chút hiu quạnh, tranh thủ chương trình này quảng bá một chút.”
Chương Minh Nguyệt than thở: "Cháu thật có lòng."
Đường đường là Thẩm Tam, vậy mà suy tính kỹ như vậy.
Chương Minh Nguyệt nảy ý tưởng, quay sang Quan Thanh Hòa, nghĩ rồi lại thôi, mà hỏi: "Thanh Hoà, nay cháu đến tìm bà là chuyện quan trà?”
Quan Thanh Hòa khẽ gật đầu: "Gần đây Thu Vân Phương đang tích cực quảng bá, quán trà làm ăn bình bình nên em muốn bàn với cô.’
Chương Minh Nguyệt thở dài: "Thu Vân luôn bắt kịp xu hướng. Cháu là người mới, không quen cũng thường tình."
Tiện thể bà ấy nói: "Gameshow Quốc Phong ấy, bà không diễn được, nhưng cháu có thể đi thay bà, hợp lắm.”
Thẩm Kinh Niên trả lời: "Cô ấy từ chối rồi."
Chương Minh Nguyệt hả một tiếng, nghĩ đến dung mạo nổi bật của cô, trong lòng hiểu rõ nên không ép buộc cô: "Vậy thôi nhé, để bà nghĩ thêm."
Quan Thanh Hòa hé môi.
Bà ấy dưỡng bệnh còn phải hao tâm tổn sức.
Cô nhớ ông nội ở Thanh Giang xa xôi, ông lớn tuổi hơn cả cô giáo Chương Minh Nguyệt, ông vẫn đang đợi cô quay về, nếu quán trà sớm đi vào quỹ đạo, cô cũng có thì giờ hơn.
Quan Thanh Hòa hạ quyết tâm: "Nếu không phiền, cháu có thể thử."
Tiếng nói nước trong như có sóng gợn vang lên cả khoảng sân nhỏ, như hạt mưa chậm rãi rơi xuống từ mái hiên sau cơn mưa.
Thẩm Kinh Niên lặp lại từ của cô: "Thử."
Quan Thanh Hòa đặt tay trên sườn xám.
Mưa sắp tạnh rồi.
Cả hai cùng nhau rời khỏi nhà Trương Minh Nguyệt, Thẩm Kinh Niên hỏi: “Đưa cô về nhé?”
Quan Thanh Hòa còn chưa kịp trả lời, anh bồi thêm: "Trời tối rồi, người lạ hay người nhà họ Thẩm, ai đáng tin hơn nhỉ?”
Có lý đấy.
Quãng đường từ nhà Chương Minh Nguyệt đến nhà Quan Thanh Hòa ngắn hơn, chỉ trong vài phút, họ dừng lại trước nhà cũ.
Quan Thanh Hòa cảm ơn một lần nữa, xuống xe và đi mất.
Xuyên qua ô cửa sổ xe mở một nửa, Thẩm Kinh Niên nhìn bóng người đẩy cửa ra, sau đó nhìn cô từ từ đóng cửa lại.
Người đẹp đứng ở giữa, cánh cửa che đi khuôn