Chỉ còn mười phút nữa là mở màn, Phó Thu Vân nhìn thấy càng lúc càng nhiều người đứng xếp hàng trước cửa Như Mộng Lệnh, sắc mặt cũng dần trở nên khó coi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ vì gần đây cô ta diễn nhiều, nhiều khán giả mua vé đến xem đều biết cô ta: "Cô Phó cũng đến đây nghe nhạc sao?"
"Cô Phó đến để ủng hộ bà chủ cũ ấy mà."
"Tình nghĩa thầy trò còn đó mà."
Phó Thu Vân khẽ cười: "Nghe nói là cô giáo vừa nhận học trò mới, tôi là đàn chị đương nhiên phải đến ủng hộ rồi."
Có người hỏi: "Học trò mới? Thật vậy sao?"
Người bên cạnh nghi ngờ: "Mới lần đầu mà đã ra mắt ngay trên sân khấu hả?"
Phó Thu Vân thản nhiên đáp lời: "Có thể thiên phú của em ấy rất tốt, trước kia cô giáo thường xuyên chê tôi đần độn, lúc nào cũng làm cô giận."
Tiểu Trương kiểm vé xong thì nghe thấy cô ta đang ngồi đây bịa chuyện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Lâu rồi không gặp." Phó Thu Vân cười tươi, cố ý nói: "Sao cậu lại nhìn tôi với vẻ mặt đó? Gần đây tôi bận quá không có thời gian đến thăm mọi người, là lỗi của tôi."
Trước kia ngày nào cô ta cũng ở Như Mộng Lệnh, nhân viên phục vụ từ trên xuống dưới lạ gì cô ta nữa, bây giờ gặp cô ta cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.
Khoe khoang mấy thứ này làm gì, Tiểu Trương than thở trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười: "Đương nhiên chúng tôi luôn hoan nghênh mỗi một khách hàng đến đây."
Ý bảo cô ta là khách sao? Dù là khách thì cũng là một vị khách tồi.
Phó Thu Vân không để bụng, nhấn mạnh: "Chính các người đã mời tôi đến đây, với tư cách là đàn chị nên đương nhiên tôi phải tới nghe rồi."
Cô ta quay sang các vị khách đang xếp hàng: "Trước kia tiệm này là của cô Chương Minh Nguyệt đấy, tôi là học trò của bà ấy, đàn em của tôi lần đầu tiên lên sân khấu, mọi người cũng có thể vào trong nghe thử."
Phó Thu Vân chắp tay trước ngực: "Nếu như em ấy hát không tốt, có gì sơ sót, mong mọi người lượng thứ."
Tiểu Trương thật sự muốn pha một bình trà xanh cho cô ta ngay tại chỗ.
Cậu cao giọng: "Chị Tiểu Tô!"
Tiểu Tô nhanh chóng đi tới, thực sự muốn tát cô ta khi nghe mấy lời này, cô ấy đưa Phó Thu Vân vào trong sân.
"Tôi không phải là người duy nhất được mời đến hôm nay, phải không?" Phó Thu Vân nói.
"Đương nhiên là... Không chỉ mình cô." Tiểu Tô cố ý kéo dài giọng: "Đến rồi, chỗ ngồi của cô ở đây."
Phó Thu Vân nhìn chiếc ghế ở cuối sân, đây là chỗ rất xa ở sân ngoài, ngồi đây thậm chí còn không thể nhìn thấy mặt người biểu diễn.
"Tôi ngồi ở sân ngoài sao?"
Tiểu Tô chớp mắt: "Đúng vậy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phó Thu Vân: "Bà chủ của các người đích thân mời tôi đến, đây là cách mấy người tiếp đãi tôi sao?"
Tiểu Tô nghiêm túc nói: "Chỗ ngồi được sắp xếp dựa vào các tình huống cụ thể, hôm qua cũng không ghi là không ngồi ở sân ngoài, hơn nữa người mua vé vẫn ngồi ở đây được, sao cô lại không thể ngồi?"
Phó Thu Vân tức giận rồi bật cười: "Được, tôi đi mua vé."
Tiểu Tô "ồ" lên một tiếng: "Trước đây cô Phó là học trò ở đây sao lại phải mua vé chứ, đương nhiên là miễn phí rồi, mau ngồi xuống đi."
Cô ấy dùng giọng quái gở nói: "Trước kia cô còn học ở đây cũng từng ngồi đây, khi đó cô còn nói rằng chỉ cần nghe thôi là đã mê say rồi."
Phó Thu Vân: "..."
Tuy nhiên, khán giả xung quanh không hiểu có chuyện gì, trong sân có rất nhiều người, cứ tiếp tục cãi vã sẽ ảnh hưởng đến hình tượng cô ta cất công gây dựng, cô ta mỉm cười đoan trang rồi ngồi xuống.
Chủ quán mới đang ra oai phủ đầu mình.
Cô ta cũng muốn nghe thử xem rốt cuộc đối phương có thể hát ra cái giống gì.
Phó Thu Vân liếc nhìn khắp sân, so với sự lộn xộn trước đó, bây giờ khoảng sân này đã hợp lý và ngăn nắp hơn nhiều.
Mấy người bên cạnh đến sớm đang nói chuyện phiếm: "Anh có thấy tiên nữ vừa mới đi vào không?"
"Tôi không thấy nhưng tôi nhìn thấy một người đàn ông rất đẹp trai, vào trong xem rồi mới biết được người vào sau nhìn thấy tiên nữ."
"Tôi vẫn chưa nhìn kỹ, không biết lát nữa có nhìn thấy được không."
Cái gì mà người đàn ông tuấn tú với tiên nữ vậy.
Phó Thu Vân cười thầm trong lòng, đây là kiểu marketing vớ vẩn gì vậy, lẽ nào do không có năng lực nên chỉ có thể dựa vào cái này để thu hút khán giả.
Tiểu Tô gõ chiêng phía trước: "Buổi biểu diễn sẽ bắt đầu ngay bây giờ."
Phó Thu Vân ngồi thẳng người, nhìn thẳng về phía trước.
Mãi cho đến khi nhìn thấy cặp vợ chồng quen thuộc đi ra, hứng thú xem chương trình lập tức biến mất, còn tưởng rằng có thể nhìn thấy "đàn em" chứ.
Cô ta uống hết một bình trà vẫn chưa thấy bà chủ mới và đàn em đâu, uống no cả bụng, xung quanh sân ngoài còn có người đi cùng con nhỏ, ông bà, cô dì, vô cùng náo nhiệt.
Phó Thu Vân không chịu nổi cái chợ này, cũng không thấy Thẩm Kinh Niên xuất hiện, đoán là anh không tới nên đứng lên nhẹ nhàng quay về.
Sau khi trở về nhìn thấy Hà Cảnh đang rảnh rỗi nên cô ta lại cử cậu ta qua đó: "Cậu sang Như Mộng Lệnh xem hiệu ứng buổi biểu diễn hôm nay ra sao."
Hà Cảnh tự chỉ vào mình: "Hả? Em á?"
Phó Thu Vân nói: "Nếu Thẩm Tam gia đến thì nhất định phải nói với tôi."
Lúc cậu ta đến mua vé vừa đúng lúc tới nửa sau của buổi diễn, chưa kịp ngồi xuống chỗ, lợi dụng vóc dáng cao lớn của mình, cậu ta nhìn thấy Tề Quan Vũ đang ôm đàn tam huyền bước ra.
Cô gái đi sau mặc bộ sườn xám màu xanh nhạt, tay ôm đàn tỳ bà, mái tóc dài búi cao ngồi xuống ghế.
Khuôn mặt trắng nõn như ngọc, môi đỏ au, lại còn giản dị và thuần khiết. Thêm cả bức bình phong sơn thủy sau lưng mơ hồ tạo thêm phần chất phác, tựa như trở về những năm tháng trước đây.
Quan Thanh Hòa đặt đàn tỳ bà lên đùi, hơi nghiêng đầu, ánh sáng từ phía trước và đỉnh đầu chiếu xuống, phản chiếu hàng mi dài cong vút.
Quán trà vừa nãy còn ồn ào bỗng im bặt, chỉ còn tiếng thở vang lên.
Sân ngoài không nhìn rõ được bên trong, chỉ biết bên trong có gì đó bất thường, thăm dò: "Làm sao vậy, làm sao vậy, có chuyện gì thế?"
Quan Thanh Hòa đặt tay lên cung đàn, khẽ gật đầu với Tề Quan Vũ.
Vài giây sau, những ngón tay mảnh khảnh gảy dây, tiếng đàn tỳ bà vang lên.
Trong phòng riêng trên lầu hai, xuyên qua ô cửa sổ khép hờ, ánh mắt Thẩm Kinh Niên di chuyển từ đôi tay uyển chuyển trên dây đàn đến khuôn mặt của cô.
Không ngờ Chu Khiêm lại nói thật.
Thật sự đẹp đến mức không giống người thật.
Bài ‘Thanh Thanh Mạn’, để tránh khán giả nghe không hiểu nên quán trà rất tiến bộ, phía trên sẽ đưa ra lời bài hát.
Tiếng đàn tỳ bà du dương cùng với giọng nữ dịu dàng động lòng người vang đến phòng ngoài: “Gạch xanh cùng ngói sơn, bạch mã đạp bùn mới...”
Vừa mở miệng đã khiến xương cốt người ta rã rời.
Đây là lần đầu tiên Chu Khiêm nghe, cùng một bài hát nhưng cảm giác cô hát hoàn toàn khác với cảm giác của cô Chương, cậu ta không nhịn được nhéo tai mình, vô thức nhìn phản ứng của Thẩm Kinh Niên.
Thẩm Kinh Niên đang cúi đầu châm trà.
Chu Khiêm thở phào nhẹ nhõm, hơi ngồi thẳng dậy...
Hình như chú ba rất hài lòng với những gì nghe được, vậy là tốt rồi.
Anh vội vàng nhìn, không để ý tới chén trà này, hồi lâu mới rót.
-
Sau khi kết thúc bài hát đầu tiên, những vị khách còn đang lo lắng người mới hát không tốt dường như đã hoàn toàn kẹt cứng tại chỗ ngồi của họ, vẫn tiếp tục uống trà rồi thưởng thức điểm tâm.
Khán giả ở sân trong chăm chú nhìn về phía trước, không rời mắt.
Trong xã hội ngày nay, mọi người đều không thích những người nổi tiếng trên Internet, văn hóa truyền thống đang được phục hưng và ai ai cũng thích vẻ đẹp cổ điển, Quan Thanh Hòa vừa hay đẹp như vậy.
Nghe hát là thưởng thức, ca sĩ càng đẹp lại càng phải thưởng thức, cứ như vậy đã nghe hết hai bài rồi.
Tiểu Tô ra hiệu đừng chụp ảnh, rồi nhắc nhở: "Tiếp theo bạn có thể chọn bài hát, chúng tôi đã chuẩn bị danh sách tiết mục rồi."
Trong lúc nghỉ ngơi, Quan Thanh Hòa ngồi đối diện với một vài bà lão dưới sân khấu, nhớ tới trước kia hay đi với ông nội, các bà trong xã đều có ánh mắt này.
Ánh mắt "Chỉ cần một câu nói của con, bà sẽ lập tức đưa thằng nhóc nhà bà tới đây".
Và hôn ước với nhà họ Thẩm lúc đó thực sự là một cái cớ từ chối rất tốt.
Chu Khiêm hỏi: "Chú ba, cháu nói không sai chứ, có phải rất tuyệt vời không!"
Giọng Thẩm Kinh Niên bình tĩnh: "Cũng được."
"Yêu cầu của chú cao, còn với cháu thế là tuyệt vời rồi!" Chu Khiêm lập tức được đằng chân lân đằng đầu: "Nếu không thích nghe sao chú không về đi, dù sao đêm nay cũng không cần xã giao."
Thẩm Kinh Niên cười cười, giơ tay lên.
Thư ký Vương lập tức hỏi: "Bây giờ ngài đi sao?"
Vừa dứt lời, anh ta mới phát hiện Thẩm Kinh Niên giơ tay muốn lấy danh