Chu Khiêm ném cho Tiêu Tô một ánh mắt, theo Thẩm Kinh Niên rời khỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Tô nhìn bóng lưng rời đi mà sững sờ.
"Thật ra, trước đây, sau lần đầu biết anh Thẩm là người đứng đầu nhà họ Thẩm, phải mấy ngày em mới tin đấy! Bây giờ có ông chủ nào không phải kiểu bụng bia, đầu hói đâu, còn không thì cũng có ngoại hình bình thường. Anh Thẩm là một ngoại lệ. Tuy yêu cầu của anh ấy cao, nhưng anh ấy nói năng hòa nhã, tuyệt đối không trịch thượng!"
Đó là vì mọi người vẫn chưa đạt đến trình độ đủ để trịch thượng như anh ta -
Quan Thanh Hòa nghĩ thầm. Trong mắt của Thẩm Kinh Niên, bất kể là Tiểu Tô, hay là Chu Khiêm khôn khéo, đều không đáng nhắc tới.
Vừa hay người như vậy là nguy hiểm nhất.
Nếu cô thật sự đính hôn với nhà họ Thẩm đó, vậy thì cô phải lập tức đề nghị hủy hôn, cô không cần liên quan đến gia đình, đến nhân vật như vậy.
Quan Thanh Hòa chuyển chủ đề: "Hôm nay có không ít khách, nếu các em mệt quá thì sáng sớm mai qua đây quét dọn cũng được."
Tiểu Tô: "Dạ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếng nói vừa dứt, giám đốc Trương lập tức tiến lên: "Cô Quan!"
Quan Thanh Hòa có ấn tượng sâu sắc với người này, đồng thời cũng rất ghét hành vi hôm đó của anh ta, giọng điệu nhàn nhạt: "Anh là?"
Giám đốc Trương tằng hắng: "... Tôi họ Trương, cô gọi Trương Giả là được!"
Quan Thanh Hòa cười khách sáo: "Anh Trương, chào anh."
Giám đốc Trương đẩy cái hộp trong tay qua: "Lần trước, trong bữa tiệc, Trương tôi đã có nhiều mạo phạm, đây là lời xin lỗi của tôi, mong cô Quan bỏ qua cho."
Quan Thanh Hòa cười nhẹ nhàng: "Không sao."
"Có sao." Bây giờ Trương Giả đã xem cô như người của Thẩm Kinh Niên, thái độ cực kỳ trịnh trọng: "Cô không nhận là chưa tha thứ cho tôi đấy, Tam Gia cũng sẽ trách tôi."
"..."
Quan Thanh Hòa nhíu mày: "Chuyện này không liên quan đến anh ta."
Trương Giả tự động hiểu thành người đẹp vẫn chưa muốn dựa dẫm vào Tam Gia.
Anh ta cười đáp: "Không sao, không sao."
Quan Thanh Hòa không muốn nhận, nhưng giám đốc Trương chưa tặng được cho cô thì thề không dừng lại, anh ta đặt món quà lên bàn đá rồi đi mất.
Cô nhìn hộp quà đẹp đẽ, không hề mở ra.
Anh ta tốt tính đi xin lỗi vậy chẳng qua cũng chỉ vì Thẩm Kinh Niên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quan Thanh Hòa rũ hàng mi. Dù có phải là nhà họ Thẩm kia không, hay Thẩm Kinh Niên là người thế nào, đêm đó anh cũng đã giúp cô.
-
Tuy là trong cơn giận dữ, Phó Thu Vân đã rời khỏi Như Mộng Lệnh, nhưng người ở trong quán của mình, mà lòng thì nán lại bên sát vách.
Nhất là đã lâu thế vẫn chưa thấy có khách bỏ ra giữa chừng, đây chẳng phải chứng tỏ bên kia hát tốt nên có thể khiến người ta nghe tiếp à?
Cũng có thể là bọn họ không muốn lãng phí tiền vé - Phó Thu Vân lại tự trấn an bản thân, nhưng cô ta cứ có cảm giác gì đó bất an.
Thấy Hà Cảnh về, cô ta hỏi ngay: "Người mới ở sát vách ra hát chưa?"
Trong đầu Hà Cảnh toàn là thứ âm thanh của tự nhiên ban nãy, vô thức gật đầu: "Ra rồi, tổng cộng đã hát ba bài."
Phó Thu Vân hỏi: "Không ai đi à?"
Hà Cảnh lắc đầu: "Không ai đi."
Phó Thu Vân không cam tâm: "Thẩm Tam Gia có đến không?"
Hà Cảnh gật đầu: "Có."
Phó Thu Vân bị làm cho khựng lại, kinh ngạc đứng bật khỏi ghế. Không ngờ mình vừa đi là anh đến, sớm biết vậy cô ta đã ngồi thêm một lát nữa rồi!
Cô ta hỏi: "Có phải tới rồi đi ngay không?"
Làm thêm trong quán trà cả một kỳ nghỉ hè, từ lâu Hà Cảnh đã biết thân phận của Thẩm Tam Gia trong lời mọi người rất cao quý, bà chủ đặc biệt lưu tâm.
"Không ạ." Cậu ta do dự, nhỏ giọng trả lời: "Không chỉ không đi, anh Thẩm còn đích thân yêu cầu khúc Bạch Xà."
Mãi đến khi Hà Cảnh đi rồi, Phó Thu Vân cũng còn thấy không phải thật.
"Cũng đâu phải bà già Chương Minh Nguyệt kia tự lên sân khấu đâu, vì sao Thẩm Kinh Niên lại ở lại?"
Tất nhiên, trừ kinh ngạc ra, cô ta còn cảm thấy chút đố kị khó mà giấu được.
Lúc còn làm học trò ở Như Mộng Lệnh, Phó Thu Vân biết được thân phận của Thẩm Kinh Niên thì đã nghĩ: Anh ấy chỉ nghe Chương Minh Nguyệt hát, cô ta là học trò của Chương Minh Nguyệt, nghe cô ta hát không được à?’
Sự thật là không được.
Phó Thu Vân cắn môi, gọi điện thoại cho Trương Phổ.
Cuộc gọi vừa được nối, cô ta đã nghe thấy tiếng nam nữ cười đùa ở bên kia, mà giọng Trương Phổ cũng không vui vẻ gì: “Anh đang chơi game, có chuyện gì sao?"
Phó Thu Vân cười nhạt: "Có phải anh chơi trò đó một lát sẽ đến phần cởi quần áo, nằm lên giường không? Hôm nay Như Mộng Lệnh mở cửa, có phải anh quên rồi không?"
Vừa bị cô ta nói như thế, Trương Phổ mới nhớ ra chuyện này: "Không phải em đã nhận được thiệp mời rồi sao? Đi nghe chưa? Thế nào?"
"Hay hay không tôi không biết, tôi chỉ biết là, Thẩm Tam Gia đã chọn bài." Phó Thu Vân gằn từng chữ để báo cho anh ta.
Trương Phổ sửng sốt: "Thật à? Lợi hại hơn cả em?"
Anh ta cũng nghe được sự oán giận của cô ta.
Khuôn mặt Phó Thu Vân lập tức đen lại: "Sao anh ấy lại đích thân chọn bài chứ? Lúc còn Chương Minh Nguyệt, anh ấy cũng chưa bao giờ chọn bài!"
Trương Phổ suy nghĩ: "Có phải anh ta cố tình cho Chương Minh Nguyệt mặt mũi không? Nhưng mà trước đó Chương Minh Nguyệt lên diễn, sao anh ta không chọn, không nể mặt thẳng luôn?"
Chuyện này nói không ra được.
Phó Thu Vân không muốn suy nghĩ đến đáp án trực tiếp hơn.
"Trương Phổ, tốt nhất anh nên để tâm vào! Là anh giật giây tôi bảo tách ra mở tiệm chung, nói sẽ lật đổ Như Mộng Lệnh. Anh phải biết, nếu không phải tôi là học trò công khai của Chương Minh Nguyệt, anh cho rằng khách khứa từ đâu ra?"
"Ở lại tức là lợi hại hơn tôi sao? Ai biết có phải bà già Chương Minh Nguyệt kia khóc lóc van xin anh ấy không?"
Cô ta nuốt không trôi lời lẽ kia, thuận miệng đoán.
Trương Phổ ủng hộ: "Có thể vậy thật."
Cúp điện thoại, Phó Thu Vân nhìn thấy từng vị khách một đi ra từ cửa chỗ bên cạnh, vừa hay còn đang thảo luận buổi bình đàn ban nãy.
"Cô giáo mới hát không tệ chút nào!"
"Ngoại hình cũng rất xinh đẹp, quả là như tiên nữ!"
"Nếu có thể chụp ảnh thì hay quá! Tôi sẽ quay một video, chắc chắn chia sẻ đi sẽ nổi tiếng!"
Mấy người trẻ mới là chỗ tuyên truyền tốt nhất. Khi họ đăng bài về Như Mộng Lệnh trên vòng bạn bè trong mấy phần mềm giao tiếp xã hội như Little Red hay Weibo, đến lúc những du khách khác tìm được thì sẽ đến nơi này.
Đôi khi người ta không cần tiêu tốn mà vẫn nổi được.
Nếu không có người mới kia, người được khen hiện tại phải là cô ta mới đúng!
Trước kia, một lần Chương Minh Nguyệt chỉ cho cô ta hát một bài, cũng đều là những bài đơn giản nhất, còn mấy bài hay nhất thì bà ta giữ lại tự hát.
Bây giờ bà ta bị bệnh, lại không hề lưu luyến mà nhường chỗ cho tiểu sư muội không biết chui từ đâu ra kia.
Phó Thu Vân nghĩ thế nào cũng thấy có phần không cam tâm, cảm thấy mình đã lót sẵn đường cho người khác. Cô ta phải nghĩ cách gì đó mới được!
-
Xử lý xong chuyện quán trà, Quan Thanh Hòa đi thẳng đến nhà Chương Minh Nguyệt.
Bệnh của bà ấy vẫn chưa khỏi hẳn, cô cháu gái ở nước ngoài xa xôi mời một điều dưỡng đến chăm sóc bà ấy, bây giờ bà ấy đang húp cháo trong sân.
"Thanh Hòa đến rồi à?" Bà ấy vẫy tay.
"Bà nội Chương, hôm nay quán trà kinh doanh ổn, bà đừng lo." Quan Thanh Hòa ngồi xuống chỗ đối diện bà ấy, mỉm cười lên tiếng.
Chương Minh Nguyệt đặt muỗng xuống, thở dài.
"Trước kia bà nghĩ kỹ năng của Phó Thu Vân còn thiếu một chút, nên luôn không để nó lên hát sân khấu chính, thường chỉ hát vài sân khấu phổ thông. Không ngờ ngoài miệng nó không nói, nhưng vừa bị bạn trai kích động đã thấy bất mãn với người cô là bà đây, cảm thấy bà cố tình làm lỡ nó!"
Quan Thanh Hòa không nói.
Chuyện của cô và trò nhà người ta, tốt nhất cô không nên chen miệng vào.
Phó Thu Vân có thể làm ra chuyện như vậy không thể chỉ do nghe lời bạn trai, chắc chắn chính cô ta cũng có ý đó. Cô là người ngoài cuộc nên tỉnh táo, chứ Chương Minh Nguyệt vẫn còn niệm tình.
Như Mộng Lệnh đi vào quỹ đạo lần nữa tất sẽ cướp lại khách từ Thu Vân Phường, với tính cách của Phó Thu Vân, cô ta sẽ không chịu ngồi yên.
Chương Minh Nguyệt lại hỏi: "Lần này rốt cuộc ông nội cháu cũng chịu thả cháu sang đây, có phải không chỉ vì giúp bà, mà còn vì chuyện hôn ước của cháu nữa. Phải không?"
Quan Thanh Hòa gật đầu: "Dạ."
Chương Minh Nguyệt hỏi: "Đã gặp người bên nhà đính hôn rồi chứ?"
Quan Thanh Hòa vô thức nhớ đến Thẩm Kinh Niên, không hề giấu giếm: "Hôm nay đã gặp được một người trong quán trà rồi ạ."
Chương Minh