“Anh Thẩm chỉ mời một mình cô Quan.”
Rõ ràng câu này của chú là để an ủi nhưng Thẩm An cứ cảm thấy hình như đang nói cậu ta nghĩ nhiều quá rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu ta tìm một lý do rồi kéo cả Chu Khiêm rời đi.
Trên đường, Chu Khiêm còn tranh thủ thời gian trả lời tin nhắn của Quan Thanh Hòa: “Chú ấy ấy mà, thích uống trà, nghe nhạc, còn thích sưu tầm đồ cổ gì đó nữa.”
Quan Thanh Hòa nhận được câu trả lời, cô trầm tư. Cô không hiểu về mấy món đồ cổ, nhưng về uống trà, nghe nhạc thì cô vẫn hiểu một chút.
Cô đánh chữ: “Vậy anh ấy thích uống trà gì?”
Chu Khiêm biết làm sao được chứ, bình thường cậu ta không quan tâm đến mấy loại lá trà, cậu ta quay sang hỏi Thẩm An: “Chú ba cậu bình thường hay uống trà gì?”
Thẩm An chẳng buồn nghĩ: “Đại Hồng Bào.”
Chu Khiêm lập tức truyền lại nguyên văn câu nói đó cho Quan Thanh Hòa.
Quan Thanh Hòa lại hỏi: “Loại nào?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Khiêm ngơ ngác, nó còn được chia làm nhiều loại nữa à? Bà chủ hỏi kỹ vậy, không phải là định theo đuổi người ta thật đó chứ.
“Thẩm An, chú ba của cậu uống loại Đại Hồng Bào nào thế?”
“Tớ làm sao mà biết được, tóm lại là Đại Hồng Bào.”
Thẩm An kêu ca với anh mình xong, quay lại hỏi Chu Khiêm: “Ban nãy cậu hùa theo chú ba tớ là có ý gì thế?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Khiêm: “Không có ý gì cả.”
Thẩm An cười khểnh: “Ha, châm biếm tớ chứ gì?”
Chu Khiêm thừa nhận luôn: “Đúng vậy, cậu xem cậu có việc làm tử tế không, thế này thì không có cô gái nào thích cậu đâu.”
Thẩm An: ?
Chu Khiêm nói: “Bây giờ tớ là người có việc làm tử tế rồi đấy.”
Thẩm An: ?
“Con mẹ nó cậu chỉ là một thằng tiểu nhị ở cửa hàng thôi mà dám nói tớ à?”
“Dám chứ, cậu là người còn không nhớ nổi tên vợ chưa cưới của mình cơ mà.”
“Nói đi thì phải nói lại, rốt cuộc cô ấy tên gì thế, hình như chú ba chưa nói.”
Sáng sớm hôm sau, thư ký Vương đến Tịnh Viên.
Từ sau khi Thẩm Kinh Niên tiếp nhận Thẩm Thị, anh không sống ở nhà tổ nữa, anh chuyển đến sống một mình trong Tịnh Viên rộng lớn.
Tịnh Viên là một khuôn viên theo kiểu vườn cây, lấy tên từ thơ của Tăng Củng: “Mùng một vườn cây lặng không gió, hoa tuyết xuất hiện khắp mọi nơi.”
Lần nào đi vào cũng sẽ bất giác cảm thấy bình tĩnh lại.
Thư ký Vương đi qua một cái đình hóng mát. Khi đi vào sân, anh ta thấy người đàn ông mặc bộ đồ ở nhà thoải mái, đang ở bên hồ cho cá ăn, những chú cá chép màu sắc khác nhau tụ lại trước mặt anh.
Anh ta đi qua đó, lên tiếng.
“Tối qua đạo diễn Vương liên hệ với tôi, muốn Vọng Nguyệt Lâu hợp tác với gameshow của ông ta. Tạm thời quyết định mời nghệ nhân truyền thống dân gian cùng ghi hình với các ngôi sao.”
Thẩm Kinh Niên nhướng mày: “Nghe có vẻ khả thi.”
Thư ký Vương nói: “Tôi bảo ông ta gửi bản kế hoạch qua đây, ông chủ xem rồi quyết định ạ.”
Theo lý mà nói, mấy chuyện như tài trợ, hợp tác thế này chỉ cần nội bộ công ty mở một cuộc họp rồi quyết định là được, nhưng Vọng Nguyệt Lâu thì khác.
Vọng Nguyệt Lâu là gốc gác ban đầu của nhà họ Thẩm, không ai dám tự ý quyết định tương lai của nó cả, họ đều sẽ đến hỏi ý kiến Thẩm Kinh Niên.
“Cậu chủ, bà chủ gọi điện.” Một người làm đi đến.
Thẩm Kinh Niên đưa đồ ăn của cá cho bà ấy, cầm điện thoại: “Mẹ.”
Thứ trả lời anh đầu tiên là tiếng hạt va vào nhau.
Mẹ Thẩm sinh ba đứa con trai, một đứa con gái, con gái chết yểu. Khi sinh Thẩm Kinh Niên bà đã là thai phụ lớn tuổi rồi, bây giờ tuổi bà cũng không còn trẻ nữa, vậy nên cũng bị đau ốm nhiều. Từ sau đó, bà bắt đầu dưỡng sinh.
Sau đó, vì rảnh rỗi nên bà và mấy bà phu nhân chơi cùng bắt đầu tin vào Phật.
Bà không chỉ năm nào cũng quyên góp tiền cho miếu mà còn lập bàn thờ Phật trong nhà, tuần nào cũng phải ăn chay một lần.
Chuyện quỷ thần, Thẩm Kinh Niên không tin.
Anh không tin Phật, nhưng cũng không can thiệp vào tín ngưỡng của mẹ mình.
Mẹ Thẩm nói: “Tối qua Thẩm An nói với con rồi chứ, bảo con cuối tuần này về nhà ăn cơm.”
Thẩm Kinh Niên “ừm” một tiếng.
Mẹ Thẩm nhẹ nhàng nói: “Hai cô chị dâu của con từ khi biết về hôn ước này cũng có vài ý kiến. Dù sao thì chuyện liên quan đến con trai mình, lần này họ sẽ không yên lặng đâu.”
Nhiều năm trước, nhà họ Thẩm và nhà họ Quan từng có một hôn ước để trống, hẹn nhau sẽ có một đôi nam nữ phải kết hôn với nhau. Chỉ là hôn ước này vẫn luôn bị bỏ không.
Cho đến khi cô bé nhà họ Quan ra đời, Thẩm An, Thẩm Bách vẫn còn đang ở trong bụng, vậy nên đương nhiên là mặc cho cô muốn chọn ai thì chọn rồi.
Thẩm Kinh Niên khẽ cười: “Bọn họ không đồng ý, đối phương cũng chưa chắc đã đồng ý mà.”
“Theo lý lẽ thì đúng là vậy, nhưng bà nội con một lòng muốn thực hiện hôn ước này.” Mẹ Thẩm bỏ chuỗi hạt xuống: “Trong số những người có tuổi tác phù hợp thì cũng chỉ có Thẩm An, Thẩm Bách thôi, không thể là con được.”
So với cháu thì đương nhiên là con trai quan trọng hơn rồi.
Hơn nữa nhà họ Thẩm chưa bao giờ