Bóng lưng anh dần khuất xa khỏi tầm mắt của cô, không biết ở đâu trong quá khứ cô đã từng đọc được một câu nói như thế này Sân bay là nơi tương phùng và chia ly, đến lúc chia ly cần phải chia ly, đúng thế đến lúc chia ly thì nên chia ly thôi.
Khi đã hoàn toàn không nhìn thấy được anh Niên Ái mới xoay người rời đi.
Đời người có rất nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, bây giờ cô mới hiểu thì ra lần đó anh tiễn cô từ Nam Lĩnh về Hà Xuyến cũng là cái cảm giác này, luyến tiếc không muốn đi, nhưng cũng không thể ích kỷ giữ người ta ở lại.
2 Tuần Sau
Chỉ còn cách 1 ngày là sách của Niên Ái sẽ chính thức được ra mắt, hôm nay cũng vừa khéo cô đã hoàn thành xong bài thi cũng có thể nói quãng đường sinh viên của Niên Ái cô cũng đã chính thức được khép lại.
Cùng với hội chị em đi dưới sân trường, cơn gió của mùa hạ vẫn cứ như năm nào không ngừng kéo tới.
Nhìn thật kĩ quảng đường từ chỗ học đến cổng chính, cô chợt ra nhận thời gian đúng là rất nhanh nếu như không biết nắm bắt thì sẽ hối tiếc biết nhường nào.
Lương Mỹ Kiều hỏi to:"Tối nay cùng nhau đi uống một bữa không chị em?"
Đường Tiểu Dân và Hạ Tâm Liên hưởng ứng rất nhiệt tình, cùng nhau đồng thanh nói lên một chữ:"Đi"
Niên Ái không chú ý lắm, khi hai người họ nói một tiếng bên tai cô mới hoàn hồn trở lại.
Thấy cô thất thần như vậy, Lương Mỹ Kiều cũng không ngại hỏi lại:"Bọn tớ định tối nay sẽ đi uống một bữa, cậu đi không?"
Thoáng chốc Niên Ái có chút do dự, không phải là không muốn đi vì ngày kia là sách của cô sẽ được xuất bản, cô sợ uống say quá nhỡ đâu xảy ra chuyện gì cô không ứng phó kịp thời.
Thôi vậy, đành miễn cưỡng từ chối:"Tớ không đi đâu, ngày kia là ra sách rồi"
Tiểu Dân tiếp nối:"Ngày kia mới ra sách mà"
Niên Ái:"Tớ uống đồ có cồn là sẽ đau đầu mấy hôm đấy"
Niên Ái:"Tớ không dám uống đâu"
Tâm Liên:"Vậy đi theo chơi thôi, cậu uống nước ép cũng được mà"
Lương Mỹ Kiều:"Đúng thế, bọn tớ không ép cậu đâu"
Vẫn còn một thoáng do dự trong đầu, Tiểu Dân tiến đến khoát lấy tay Niên Ái:"Đi đi mà, xem như bọn tớ xin cậu đấy"
Cũng không nỡ đành lòng nhìn chị en vì mình mà cảm thấy mất hứng, Niên Ái gật đầu cả đám nhận được cái gật đầu của cô liền vui như sắp mở hội, bọn họ bắt đầu ríu rít bàn bạc về cuộc vui sắp tới.
Niên Ái không góp ý gì nhiều chỉ im lặng lắng nghe, cô không phải là người thích đóng góp ý tưởng nhưng cô sẽ lắng nghe sau đó sẽ rút kết lại những thứ cần thiết cho một buổi thảo luận.
Buổi Tối
Sau khi bàn bạc với nhau bọn họ quyết định đi đến một quán karaoke gần kiến túc xá để vui chơi.
Cuộc vui đã bắt đầu hơn 30 phút, Đường Tiểu Dân đang say sưa hát bài hát của mình, Tâm Liên bên cạnh cũng phụ họa theo không ít chỉ có Lương Mỹ Kiều là vẫn ngồi trút từng ly rượu xuống cổ họng.
Niên Ái ngồi bên cạnh cũng sớm nhận thấy điều bất thường, cô ngồi gần lại Mỹ Kiều một chút lấy tay cản ly rượu tiếp theo mà Mỹ Kiều định uống:"Đừng uống nữa, cậu uống nhiều lắm rồi"
Cô đặt ly rượu xuống bàn, Mỹ Kiều có vẻ đã ngấm rượu, mặt đã bắt đầu ửng đỏ.
Mỹ Kiều vô thức dựa vào vai Niên Ái:"Niên Ái tớ có chuyện này không biết có nên hỏi cậu không?"
Niên Ái đáp:"Cậu đã nói đến đây nếu tớ bảo cậu không hỏi thì có được không?"
Mỹ Kiều nữa say nữa tĩnh ngồi dậy ngước mắt nhìn cô:"Không được"
Nói