Nỗi khổ tâm của Mỹ Kiều, Niên Ái điều hiểu rất rõ, trên đời có mấy ai nở bỏ rơi ba mẹ của mình cơ chứ, một bên là sự nghiệp một bên là ba mẹ, có nghĩ thế nào cũng không muốn lựa chọn.
Nhưng đời người đâu phải cứ muốn là được, vậy nên thế giới luôn tồn tại thứ gọi là lựa chọn.
Niên Ái choàng tay qua vai Mỹ Kiều, nhẹ vỗ vai:"Vậy cậu cam tâm về đó sao?"
Giống như được sự vỗ về của Niên Ái làm cảm động, Mỹ Kiều giọng nức nở:"Không cam tâm thì làm thế nào?"
Mỹ Kiều:"Còn có lựa chọn nào tốt hơn sao?"
Tâm Liên:"Mỹ Kiều nói đúng đấy, nếu là tớ thì tớ cũng sẽ quay về"
Tâm Liên:"Ba mẹ mãi mãi vẫn là ba mẹ"
Tiểu Dân thở dài:"Haizzz nói đến chuyện này là tớ lại nhức đầu, ba mẹ Mỹ Kiều thì bảo cậu ấy về nhà"
Tiểu Dân:"Còn tớ muốn về nhà thì ba mẹ cứ bảo tớ ở lại Hà Xuyến làm việc mấy năm lấy kinh nghiệm rồi hẵng nghĩ đến chuyện về nhà cũng chưa muộn"
Tiểu Dân cảm thán:"Đúng là ông trời trêu ngươi mà"
Tâm Liên nhăn mặt:"Sao các cậu thảm thế, tớ thì muốn làm gì ba mẹ cũng ủng hộ"
Niên Ái:"Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh"
Qua những chuyện này Niên Ái mới biết được thế giới này muôn màu muôn vẻ đa dạng thế nào.
Sẽ có những bậc phụ huynh muốn con mình ra đời trãi nghiệm cũng sẽ có nhưng phụ huynh muốn con mình về nhà phụng dưỡng và cũng sẽ có những người yêu thương ủng hộ không mong muốn thứ gì từ con mình.
Dù cho là kiểu phụ huynh thế nào Niên Ái cũng rất ngưỡng mộ còn cô thì không giống thế, ba mẹ không đưa ra yêu cầu gì cho cô, hay nếu có thì chính là muốn cô đừng xuất hiện trước mặt họ nữa, đừng làm họ mất mặt.
Con người sẽ có những lúc cảm thấy ganh tị cực kì ganh tị, Niên Ái cũng thế tại thời khắc này cô lại cảm thấy ganh tị, cô ganh tị được gia đình quan tâm dù cho có rơi vào hoàn cảnh như Mỹ Kiều cô cũng không thấy buồn vì ít ra gia đình Mỹ Kiều còn ủng hộ ước mơ của cô ấy còn Niên Ái thì không.
Bọn họ nói chuyện một lát rồi lại trở lại ca hát như bình thường, dường như nói ra được chuyện đè nặng trong lòng con người sẽ dễ chịu hơn và Mỹ Kiều cũng thế.
Điện thoại Niên Ái đặt trên bàn rung lên, nhìn vào màn hình số điện thoại của Định Ngôn được hiện lên, Niên Ái cầm lấy điện thoại rồi đi ra ngoài hành lang mới bắt máy.
Niên Ái:[Alo, em nghe đây]
Đầu dây bên kia khuôn giọng trầm ấm quen thuộc:[Alo, em về nhà chưa?]
Từ khi anh đi, mỗi ngày Định Ngôn điều vào buổi tối sẽ gọi cho cô một cuộc điện thoại, anh sẽ thường hỏi cô về nhà chưa? ăn cơm chưa? rồi sẽ dặn dò cô phải tắm sớm, nếu về tối quá thì đừng tắm để sáng sớm mai rồi tắm, nhắc nhở cô phải đi ngủ sớm đừng để ảnh hưởng sức khỏe.
Mặc dù là nói nhiều thế nhưng chung quy lại mục đích duy nhất anh gọi cho cô chỉ đơn giản là muốn nghe giọng nói của cô mà thôi.
Niên Ái đáp:[Vẫn chưa về, vì vừa thi xong mấy người bạn ở kiến túc xá muốn vui chơi một hôm nên em đi cùng bọn họ]
Định Ngôn:[Vậy à]
Định Ngôn:[Đã đi được bao lâu rồi?]
Niên Ái nhìn đồng hồ trên tay:[Tầm 45 phút rồi]
Định Ngôn:[Nhớ về sớm, đừng để muộn quá]
Niên Ái:[Em biết rồi]
Niên Ái do dự một thoáng nhưng vẫn quyết định hỏi:[Anh xong công việc chưa?, khi nào thì có thể về?]
Chú ý nghe thấy đầu dây bên kia dường như đang cười nhè nhẹ:[Nhớ anh rồi à?]
Lại muốn trêu chọc cô đây mà, Niên Ái không phủ nhận đáp lại:[Đúng thế, ngày nào cũng nhớ]
Không ngờ đến Niên Ái sẽ đáp lại thế này, Định Ngôn có vẻ như khựng lại một nhịp rồi mới nghiêm túc trả lời:[Anh cũng không biết, chắc có thể là 3 4 hôm]
Niên Ái ngạc nhiên:[Lâu vậy à?]
Định Ngôn:[Sao thế?]
Niên Ái hạ giọng:[Cũng không có gì, chỉ cảm thấy rất nhớ anh thôi]
Định Ngôn giờ giọng ranh mãnh:[Được rồi, khi về anh sẽ bù đắp cho em]
Niên Ái bĩu môi:[Xì, anh thèm]
Niên Ái:[Anh ở Thiên Khương là ở trung tâm luôn hay là ở đâu?]
Định Ngôn:[Anh ở viện nghiên cứu ở Thiên Khương cũng có thể xem là trung tâm]
Niên Ái:[Ò, em hiểu rồi]
Định Ngôn:[Sao đột nhiên lại hỏi nơi ở của anh?]
Niên Ái phản ứng:[Sao? em muốn viết bạn trai mình đang ở đâu cũng không được à?]
Giọng điệu của cô nghe qua giống như là đang ghen tuông vậy, không hiểu sao đột nhiên Định Ngôn lại cảm thấy cô thế này rất đáng yêu:[Yên tâm đi anh không thích ai ngoài em đâu]
Niên Ái giễu cợt:[Em làm sao mà biết được, anh còn nhớ lần