Định Ngôn ngạc nhiên chất vấn:[Cái gì? tiền đó không phải của mày vậy của ai?]
Lúc này đầu dây bên kia mới dường như đã tỉnh ngủ, giọng ngập ngừng:[Lúc...lúc đó tao làm gì có tiền mà cho mày mượn nhưng tao thấy hoàn cảnh của mày cũng khổ nên tao đã hỏi mượn chị tao]
Định Ngôn:[Mày hỏi mượn Niên Ái]
Quang Vỹ có chút chột dạ:[Thật sự lúc đó tao hết cách rồi, tao rất muốn giúp mày nhưng tao khi đó thật sự không có đồng nào cả]
Định Ngôn:[Vậy sao bây giờ mày mới nói cho tao biết số tiền đó là của Niên Ái]
Quang Vỹ giải thích:[Lúc đầu tao cũng định nói với mày nhưng Niên Ái ngăn không có tao nói ra chị ấy bảo cứ dùng danh nghĩa của tao là được chuyện khi nào trả tiền khỏi đề cập đến cũng được]
Định Ngôn hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng thở ra sắc mặt có hơi tối xuống một chút:[Niên Ái nhập viện rồi]
Đầu dây bên kia khẩn trương:[Chị ấy làm gì mà nhập viện?]
Định Ngôn:[Suy nhược cơ thể, viêm dạ dày nhưng bên cạnh Niên Ái không có người thân nào hết nếu được mày nói với người thân cô ấy đến đây một chuyến đi chứ tao thấy cô ấy khá mệt mỏi đấy]
Quang Vỹ thở dài:[Chị ấy thì làm gì có người thân đâu mà gọi]
Định Ngôn có hơi sốc:[Không có người thân?]
Quang Vỹ:[Đúng rồi, năm đó ba mẹ chị ấy muốn chị ấy học luật hoặc an ninh nhưng chị ấy nhất mực không nghe ba mẹ chị ấy sau lần đó cũng cắt đứt quan hệ với chị ấy luôn]
Định Ngôn:[Nghiêm trọng vậy sao?]
Quang Vỹ:[Mày không biết đâu chị ấy giỏi vô cùng khi đến Hà Xuyến mẹ tao có chuyển một số tiền cho chị ấy, anh trai chị ấy cũng có gửi một ít nhưng khoảng tầm được hơn 4 5 tháng chị ấy có thể tự lực sống ở Hà Xuyến mà không xin người nhà bất cứ một đồng nào]
Định Ngôn đưa tay xoa thái dương, Quang Vỹ lại tiếp túc nói:[Mày ở đấy nếu được thì quan tâm chị ấy một chút dùm tao bây giờ chị ấy một mình ở nơi xa như vậy có chuyện gì thì tao cũng không sang đó kịp]
Định Ngôn:[Được rồi tao sẽ để ý nhiều hơn, tao cúp máy về nhà đây]
Quang Vỹ:[Vậy để tao chuyển tiền trả lại mày]
Định Ngôn:[Ừ]
Định Ngôn cúp máy, anh ngồi xổm xuống đất dường như có chút bất lực.
Cảm giác của anh chỉ có một từ mới diễn đạt được hết SỐC vô cùng SỐC.
Định Ngôn suy nghĩ lại cuộc trò chuyện lúc nảy, Niên Ái vốn đã bị ba mẹ cắt đứt quan hệ từ lâu vậy mà khi nảy anh còn bảo cô gọi người nhà đến anh làm vậy thì khác gì lấy dao chọc vào tim của cô.
Khi nghe được câu chuyện của Niên Ái thì trong lòng Định Ngôn thật sự cảm phục cô.
Một cô gái nhỏ bé nhưng có thể kiên cường tự lập như vậy thì đúng là cố gắng không ít.
Định Ngôn vuốt mặt đứng lên rồi đi về hướng phòng làm việc của mình.
Trong phòng bệnh, Niên Ái bị một cuộc gọi đánh thức.
Niên Ái:[Alo]
Trịnh Đông:[Alo Niên Ái cô ngủ chưa]
Niên Ái không hề lưu số của Trịnh Đông nên