Đồng hồ trên tường điểm 12h đêm, Niên Ái mắt vẫn dán vào màn hình máy tính bất di bất dịch.
Điện thoại bên cạnh Niên Ái rung lên, hướng mắt Niên Ái hướng về phía màn hình điện thoại là video call của Đường Tiểu Dân gọi đến, cô không nhanh không chậm nghe máy.
Niên Ái:[Tớ nghe đây]
Đường Tiểu Dân, Lương Mỹ Kiều, Hạ Tâm Liên cùng chung một khung hình điện thoại.
Đường Tiểu Dân:[Bà cô của tôi ơi, bà đang ở đâu vậy kiến túc xá đóng cửa lúc 11h rồi đấy]
Vì quá nhiều chuyện xảy ra nên Niên Ái quên béng đi chuyện phải thông báo cho bạn cùng phòng của mình.
Niên Ái:[Tớ đang ở bệnh viện]
Đường Tiểu Dân còn chưa kịp hỏi thì hai cô bạn phía sau nhào lên trước.
Mỹ Kiều:[Niên Ái cậu không sao chứ? sao lại ở bệnh viện vậy?]
Tâm Liên:[Chuyện gì xảy ra vậy?]
Đường Tiểu Dân:[Các cậu tránh ra đi, thấy được mặt Niên Ái là biết cậu ấy không sao rồi]
Mỹ Kiều:[Tiểu Dân cậu có lương tâm không vậy dù có hay không thì cũng phải hỏi cậu ấy làm sao chứ]
Niên Ái:[Thôi các cậu đừng cãi nhau nữa tớ chỉ là bị suy nhược cơ thể với viêm dạ dày nhẹ thôi]
Hạ Tâm Liên:[Bình thường tớ bảo cậu làm ít thôi ăn uống nghĩ ngơi nhiều vào cậu đâu có nghe cũng may là thi xong rồi đấy]
Niên Ái:[Thi xong cũng được vài hôm rồi các cậu xem thử đã có kết quả chưa vậy?]
Tiểu Dân:[Tớ vừa mới xem vẫn chưa có]
Mỹ Kiều:[Năm nay chắc Niên Ái nhà chúng ta lại đạt được học bổng rồi]
Tâm Liên:[Còn phải nói sao? Niên Ái là học tỷ đỉnh nhất trường chúng ta rồi còn gì]
Niên Ái:[Cũng chưa chắc đâu, năm nay mọi người trong khóa chúng ta ai cũng giỏi]
Tiểu Dân:[Nhưng cậu giỏi nhất rồi còn gì]
Tâm Liên:[Nhưng mà nếu như cậu ấy không đạt được học bổng thì đến tiền mua tập đề thi thử cho năm sau cũng chưa chắc đã mua được]
Mỹ Kiều:[Thôi bỏ qua chuyện đó đi, hè năm nay các cậu định ở đây làm thêm hay về quê]
Tiểu Dân:[Tớ về quê nhé]
Tâm Liên:[Tớ cũng về quê]
Mỹ Kiều:[Tớ cũng vậy, còn Niên Ái cậu có về không?]
Niên Ái mí mắt hơi sụp xuống:[tớ ở lại làm thêm]
Tiểu Dân:[Năm nay cậu cũng không về sao? từ lúc tớ quen biết cậu đến giờ không thấy cậu nhắc gì về ba mẹ cũng không thấy cậu về nhà lẽ nào cậu với gia đình có quan hệ không tốt hả?]
Niên Ái gượng cười phủ nhận:[Không có không có tại vì nhà tớ nghèo lắm tớ muốn kiếm tiền thôi]
Hạ Tâm Liên:[Vậy cậu thuê được nhà bên ngoài chưa?]
Niên Ái:[Chắc là liên hệ với bà chủ nhà năm trước tớ ở]
Tâm Liên:[Vậy cũng được]
Niên Ái:[Cũng tối rồi tớ tắt máy đây các cậu cũng nghĩ ngơi sớm đi]
Đường Tiểu Dân:[Được, tạm biệt]
Bọn họ tắt điện thoại trước, Niên Ái nhìn vào màn hình máy tính công việc hôm nay cũng xem như ổn thỏa phần nào Niên Ái gập máy tính lại để sang một bên.
Tay chạm khẽ đặt lên trán tâm trí vô cùng mỏi mệt, đồng hồ lúc này đã là 1h sáng Niên Ái vừa nằm xuống đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Bên ngoài, Định Ngôn vẫn còn trực ca