Niên Ái vẫn chưa kịp hoàn hồn, ngơ ngác hỏi:"Sao anh lại ở đây?"
Định Ngôn kiên nhẫn nhắc lại:"Trả lời anh trước, sao lại không nghe điện thoại?"
Niên Ái nhận thấy ánh mắt của Định Ngôn như rực lên, giống như vừa lo lắng vừa bất an chuyện gì đó.
Niên Ái hơi lấp bấp:"Điện..điện thoại em hết pin"
Định Ngôn kéo cô vào lòng, Niên Ái không kịp phản ứng lao vào lòng ngực của anh.
Cô nói nhỏ:"Anh làm gì thế? người ta chú ý bây giờ?"
Định Ngôn như không nghe thấy lời cô vừa nói:"Tại sao không tìm anh"
Định Ngôn:"Có biết anh lo lắng cho em thế nào không?"
Đúng thế, chuyện lớn như vậy mà cô quên mất việc phải tìm anh.
Niên Ái sống độc thân trước nay gặp phải chuyện gì cũng tự thân giải quyết quen rồi nên khi gặp chuyện này phản ứng đầu tiên của cô là đương đầu và giải quyết.
Niên Ái quàng tay ôm lại anh:"Xin lỗi, em quên mất"
Định Ngôn:"Có phải anh không đến tìm em là em sẽ quên mất anh luôn không?"
Niên Ái giải thích:"Không phải vậy đâu, chỉ là em quen tự mình giải quyết nên...."
Định Ngôn đẩy nhẹ cô ra:"Nên em xem anh là không khí, không muốn làm phiền anh"
Niên Ái không nói gì cuối mặt xuống đất, Định Ngôn tiếp tục nói:"Niên Ái, anh là bạn trai em tương lai sau này của em điều không được quên anh có nghe thấy không?
Niên Ái gật đầu:"Xin lỗi, là em sai rồi"
Niên Ái:"Bây giờ anh có thể nói cho em