Đời người thì có bao nhiêu là dài, tìm được một người thật sự yêu mình, toàn tâm toàn ý bảo vệ mình thì cứ dũng cảm tiến lên, nói ra điều trong lòng luôn cảm thán, có thể khiến bản thân nhẹ lòng cũng có thể khiến đối phương an tâm.
Câu may mắn Niên Ái nói ra miệng không chỉ dùng ngữ khí nói chuyện thông thường, cô còn như gom góp vào đó tất cả sự lo lắng quan tâm của Định Ngôn với cô, một mạch nói ra một câu khiến cho đến anh cũng không nghĩ là có một ngày sẽ được nghe cô nói câu này.
Bà Lê Chân nghe thấy đáp án từ Niên Ái cũng vô cùng hài lòng với chàng cháu rễ tương lai này:"Vậy thì tốt, có thể tìm được người tốt với mình thì còn gì có thể trân quý hơn"
Đúng thế, có thể tìm được người tốt với mình thì còn gì có thể trân quý hơn nhỉ.
Niên Ái xoay sang nhìn anh, không cẩn thận thấy được khuôn mặt mãn nguyện cùng nụ cười dịu nhẹ của anh.
Bất giác cô lại nhớ đến năm đó, lần đầu chạm mặt, gương mặt này chưa bao giờ thay đổi, ôn nhu, anh tuấn, nhìn vô cùng thuận mắt.
Về phần Định Ngôn, mặc dù anh không nói nhưng thâm tâm cứ luôn nghĩ Niên Ái là không muốn dẫn anh về nhà ra mắt với gia đình nên có hơi hụt hẫng, đến khi nghe được câu nói ấy, nó như lấp đầy khoảng trống trong tim anh.
Vì có chút vui vẻ nên không cẩn thận để lộ ra một nụ cười.
Tháng ngày của mùa xuân, không khí màn đêm buông xuống vẫn còn cái the lạnh dư hương của mùa đông.
Niên Ái vốn định không ở lại nhưng anh trai và chị dâu của cô cứ không ngừng thuyết phục, Niên Ái cũng bằng lòng đồng ý, Định Ngôn cũng được mời ở lại một đêm.
Bữa cơm tối, cả nhà cùng nhau đối mặt ăn cơm.
Ông Mạc Minh và bà Lệ Chi thấy cô ở lại cũng không nói gì cả nhưng trên mặt vẫn là nét lạnh nhạt không để ý đến sự tồn tại của cô, đến cả Định Ngôn cũng bị lơ vì cô.
Niên Ái không cảm thấy gì cứ tập trung mà ăn dù sao đây cũng không phải là bữa cơm đầu tiên ba mẹ lơ cô đi.
Trước đây cũng đã có rất nhiều bữa cơm như vậy thậm chí là kéo dài trong một khoảng thời gian dài, khi ấy cô chỉ có việc ngồi lên bàn cấm đầu cấm cổ mà ăn, ăn xong thì nhảy lên phòng đơn giản không ai nói với ai, bữa cơm chỉ thật sự vui vẻ khi có anh trai cô ở nhà mà thôi.
Mạch suy nghĩ bị cắt đứt khi Định Ngôn gắp cho cô một ít thức ăn, Niên Ái cũng trả lễ, cô tận tình gắp lại cho anh một cái cánh gà.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Niên Ái lòng thầm biết ơn, biết ơn anh đã đối đãi rất tốt với cô, cảm ơn gia đình anh đã thật sự xem cô như người nhà.
Lê Kiệt Tâm gắp cho Niên Ái vài miếng thức ăn:"Này, Niên Ái ăn nhiều chút"
Niên Ái cười tươi:"Vâng ạ, cảm ơn anh"
Trình Ly Mạc hỏi:"Em ở ngoài Hà Xuyến có tốt không?"
Niên Ái đáp lại:"Rất tốt ạ"
Trình Ly Mạc:"Chị nghe nói dạo gần đây em rất nổi tiếng trên mạng"
Niên Ái:"Không tới nổi là nổi tiếng đâu chị"
Niên Ái:"Chỉ là được người khác biết đến nhiều một chút thôi, trào lưu mạng ấy mà"
Trình Ly Mạc:"Em đừng có giấu chị, chị nghe nói page cá nhân của em hơn 1 triệu lượt theo dõi rồi"
Cả hai đang nói chuyện rất vui vẻ cho đến khi ông Mạc Minh lên tiếng.
Ông Mạc Minh:"Khi nào thì cô mới chịu về"
Lê Kiệt Tâm trách ba mình:"Kìa ba, đây là nhà em ấy, ba nói em ấy về nữa là về đâu"
Ông Mạc Minh giọng gắt gỏng:"Từ đâu đến thì về nơi đó"
Ông Mạc Minh:"Ba không có đứa con nào như vậy"
Niên Ái dừng đũa, mặt tối sầm lại.
Thì ra bao nhiêu năm nay sức chịu đựng của cô vẫn tệ như vậy, cô cứ nghĩ đã có thể quen được những loại câu nói thế này nhưng chính tai nghe lại vẫn có cảm giác trống rỗng, hụt hẫng, đau lòng.
Lê Kiệt Tâm:"Ba à, Niên Ái về nhà chơi mấy hôm ba không thể nào...."
Ông Mạc Minh cắt ngang lời Kiệt Tâm:"Nó còn xem ông già này là ba nó thì ngay từ đầu nó đã không ương bướng cứng đầu như vậy"
Ông Mạc Minh