Rất nhanh sau đó đã thấy bóng dáng anh trai của cô đi ra, nhìn qua khe cửa có thể thấy Lê Kiệt Tâm sãi từng bước dài nói chạy thì không phải chạy nói đi thì cũng không giống với đi nhưng trong phong thái có vẻ rất gấp gáp.
Không lâu, Lê Kiệt Tâm đi đến nơi nhanh nhẹn mở cửa.
Lê Kiệt Tâm nhìn cô, gương mặt hớn hở như đứa trẻ:"Tiểu Ái Ái em về rồi"
Tiểu Ái Ái?? sao tự nhiên lại gọi cô là Tiểu Ái Ái, ngoài cô bạn thân thích chọc ghẹo của cô ra thì chả ai lại dám thường xuyên gọi cái biệt danh buồn nôn này của cô cả.
Niên Ái nhất thời chưa phản ứng kịp có chút đơ cứng:"Anh trai, anh gọi em là cái gì ấy?"
Lê Kiệt Tâm lúc mày mới nhận ra, lúc nảy vì vui mừng quá chắc có lẽ đã lỡ thốt ra lời ở trong lòng.
Kiệt Tâm ngượng ngùng đưa tay lên đầu gải gải, Niên Ái thoáng nhìn cũng có thể biết được người anh trai của mình đang ngượng ngùng, Niên Ái cũng không muốn anh khó xử nên đổi chủ đề.
Niên Ái nhìn sang Định Ngôn:"Giới thiệu với anh đây là bạn trai em, Định Ngôn"
Niên Ái chuyển mắt sang Kiệt Tâm:"Còn đây là anh trai em, Kiệt Tâm"
Định Ngôn:"Chào anh ạ"
Kiệt Tâm chào hỏi lại:"Chào em"
Định Ngôn vội vàng mang món quà trong tay mình chuyển sang tay Kiệt Tâm:"Em có chút quà tặng anh ạ"
Kiệt Tâm:"Sang chơi được rồi quà cáp gì thế không biết"
Niên Ái:"Định Ngôn đưa thì anh cứ nhận đi ạ, dù sao cũng cất công đi mua rồi"
Kiệt Tâm nghe em gái nói thế cũng nể mặt nhận lấy:"Vậy được, anh nhận lấy vậy cảm ơn em"
Định Ngôn:"Không có gì ạ"
Kiệt Tâm:"Được rồi, vào nhà đi em, Niên Ái chị dâu rất trông em đó"
Niên Ái:"Thật ạ, chị ấy gần đây khỏe không ạ?"
Kiệt Tâm:"Rất khỏe"
Bọn họ bắt đầu di chuyển vào phía trong phòng khách, Niên Ái vừa đi vừa nói chuyện với anh trai, tâm tình cũng vì vậy mà tiêu hết mấy phần căng thẳng.
Gần đến phòng khách Niên Ái nghe được tiếng nói chuyện rôm rả bên trong, khi đặt chân bước vào khung cảnh dần rõ ràng trong mắt cô.
Gia đình của Tấn Quang Vỹ vẫn còn chưa về, khi cô bước vào mọi hướng mắt điều đặt trên người cô.
Quang Vỹ vừa nhìn thấy cô và Định Ngôn liền vui mừng ra mặt ra hiệu chào hỏi trước.
Niên Ái liếc nhìn Tấn Quang Vỹ một cái rồi cúi đầu:"Thưa ba mẹ, cô dượng con mới về ạ"
Còn chưa kịp để cô đứng thẳng lại thì cô út của Niên Ái, bà Lê Chân đã đi đến kéo tay cô sang một bên gương mặt hiện rõ vui mừng và bất ngờ.
Bà Lê Chân:"Niên Ái con về khi nào thế sao không qua thăm cô út"
Ông Tấn Đinh Đạt dượng út của cô cũng vui mừng không kém:"Đúng thế, về rồi sao không qua thăm cô với dượng"
Niên Ái:"Con cũng chỉ vừa về hôm qua thôi"
Bà Lê Chân nhìn từ trên xuống dưới người cô:"Con bé này càng lớn càng xinh đẹp, tiền đồ cũng đang rộng mở"
Bà Lê Chân:"Sinh ra được đứa trẻ ngoan thế này đúng là phúc phần 3 đời tích được"
Bà Lê Chân xoay sang chỗ ba mẹ cô:"Em nói có đúng không, anh hai".
Đam Mỹ Cổ Đại
Lúc này gương mặt của bà Lệ Chi có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Niên Ái, sau nét ngạc nhiên là nét buồn phiền còn ông Mạc Minh từ đầu đến cuối khi thấy cô điều chỉ thể hiện ra sự tức giận.
Ông Mạc Minh:"Phúc sao? tại sao anh lại không thấy vậy?"
Nói rồi ông dứt khoát bỏ lên lầu, bà Lệ Chi cũng không muốn nói gì thêm, dù sao hôm nay cũng là tết nên bà cũng không muốn làm gì cho lớn chuyện.
Khi ông Mạc Minh rời đi bà Lệ Chi cũng tiếp bước theo sau.
Niên Ái nhìn thấy thái độ của ba mẹ mình kì thực vẫn có chút buồn.
Nói sao thì nói đó cũng là ba mẹ cô, Niên Ái có muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân đã không làm tròn trách nhiệm của một đứa con thôi.
Bà Lê Chân vỗ vỗ vào mu bàn tay Niên Ái:"Anh trai trước giờ là vậy, con được để tâm"
Niên Ái gạt chuyện của ba mẹ sang một bên trước, cô xoay lại hướng mắt về phía Định Ngôn:"Giới thiệu với mọi người anh ấy là bạn trai con, tên là Định Ngôn"
Hướng mắt của mọi người đổ dồn lên người của Định Ngôn, anh lập tức chào hỏi:"Chào mọi người con là Định Ngôn ạ"
Bà Lê Chân:"Chào cháu"
Lê Kiệt Tâm:"Thôi cả nhà ngồi xuống đi, rồi nói chuyện"
Niên Ái cố ý đi lại ngồi bên cạnh Định Ngôn, cô biết hiện tại ở đây cô chính là chỗ dựa tinh thần cho anh, giống như những lần trước ở nhà anh, Định Ngôn đã rất