Chuyện của hai người lan khắp công ty. Âu Thiên đã đánh dấu chủ quyền. Không thể để em bị bắt nạt. Mà có không đánh dấu đi nữa. Muốn ăn hiếp bảo bối của anh sao?- Mơ đi.Những người đó người tự giác xin nghỉ việc, người ở lại không ngừng khóc lóc nhìn công việc chất cao hơn núi. Chẳng khác nào, ép bọn họ nghỉ việc.Người thông minh nịnh nọt A Lạc:- A Lạc à, chúng tôi chỉ đùa tí thôi. Anh có thể bảo Tổng Giám Đốc buông tha hay giảm nhẹ hình phạt cho chúng tôi không?A Lạc cười:- Cũng được thôi. Chỉ cần các người biến khỏi mắt tôi càng xa càng tốt. Tôi sẽ suy nghĩ lại.Đám người chửi ầm lên:- Thằng chó chết.A Lạc không quan tâm. Em còn phải làm xong việc nhanh. Để tối về nhà còn được ăn cơm. Những món mà Tổng Giám Đốc đại nhân đích thân làm cho em nữa.Điều bất ngờ dành cho em không chỉ là một bữa cơm bình thường. Trên bàn còn có một chiếc đồng hồ số lượng có hạn nữa. Lạc rất thích kiểu dáng hiện đại này. Em đã thấy trên tạp trí thời trang tháng này. Trong bộ sưu tập lớn của thương hiệu nổi tiếng này. Có tiền chưa chắc mua được cái này. Tiếng cửa phòng mở ra. Anh chỉ quấy một chiếc khăn lông. Những giọt nước vẫn còn đọng lại trên người khiến anh thật mang hơi thở cấm dục. Em đỏ mặt cố gắng bình tĩnh hít thở. Anh hỏi:- Em về lâu chưa? Anh chuẩn bị xong rồi. Ăn cơm đi kẻo đói.Tôi bỏ cặp táp lên chiếc ghế cạnh đó và ngồi xuống bàn. Ánh mắt vẫn lưu luyến liếc nhìn anh. Anh chậm cười nói:- Em thích không?Giọng điệu của anh không giống như anh hỏi em về món ăn. Nghe sao vẫn thấy thật ám muội.Em bất giác trả lời:- Rất thích.Bữa cơm kết thúc trong nụ hôn nồng nhiệt đến cả leo lên giường lúc nào em cũng không biết.Anh đi làm sớm. Tiếng chuông cửa vang lên liên tục:- Tinh.. tinh.. tinhKhiến em khó chịu leo xuống giường. Đầu tóc rối bời. Quần áo không chỉnh tề. Mỗi cái quần cọc. Bước xuống giường theo quán tính. Mò đến cửa. Đầu óc mơ màng buồn ngủ không nghĩ đến ai sẽ đến.Mở của ra, em bất ngờ khi thấy hai ông bà trung niên. Nhìn kỹ lại có nét giống một người. Em sực tỉnh mình đang ở nhà anh. Hai người trước mặt có thể là cha mẹ anh. Em xấu hổ đóng nhanh cửa lại. Nghĩ không ổn lại mở ra. Mời hai người vào nhà. Họ nhìn em với anh mắt kỳ quái.Dấu vết những dấu hôn đỏ còn lưu lại đêm qua hiện rõ trước mặt hai người khiến em muốn đào lỗ để chui xuống.Mời họ ngồi. Em nhanh chóng chạy lên phòng thay một bộ đồ thoải mái lịch sự hơn và nhanh nhất có thể chạy xuống. Vào bếp lấy