Không thấy trả lời, mình chạy lại
- Bé. Sao thế? – Mình lay lay Bé
- Ơ. H... ra lúc nào thế. Bé không sao?
- Không sao mà gọi mãi không nghe? Có chuyện gì? Nói H nghe
- Không có chuyện gì thật mà
- H – Hải Tiền gọi mình
- Tiền. Mày sao rồi? – Mình thấy nó có vẻ còn đau
- Tao không sao. Mày thì sao?
- Tao bị sao mà còn đứng đây chắc. Mày không sao thật chứ?
- Tao không đang đứng trước mặt mày đây à?
- Mà sao khi nãy đứng độ với mấy thằng kia thế?
- Xích mích tý. Về tau kể sau
- Bà mày!
- Về thôi! Mà N sao khi nãy giỏi thế?
- Về tao kể cho
- Ukm. Về thôi!
- Bé. Sao vậy? – Bé lại cứ thất thần đứng một mình
- Ơ. Không sao. Về thôi
Về tới ký túc xá, 12h mất rồi. May mà hôm nay ký túc vẫn để cửa. Đỡ phải trèo. Lục quần lấy chìa khóa. Chết đâu rùi.
- Mày có cầm chìa khóa không? Tao bị rơi rồi
- Mày chỉ được cái ăn hại
- Bà mày! Không vì mày xem tao có bị rơi chìa khóa không?
- Rồi nhắc mãi
- Mà mày chưa kể cho tao
- Kể gì?
- Mày muốn thử không?
- Cái đó nói sau
- Sau gì? Nói luôn đi
- Đang đau
- Tao ày thêm vài cái nữa
- Mà sao thân thủ mày tốt thế?
- Không phải nói chuyện khác
-Hai thằng mày có yên cho người khác ngủ không? – Thằng Đức ném gối xuống
- Mai mà mày không kể thử xem
- Rồi
Leo lên tầng nằm ngủ. Đầu đau quá bà luôn. Đứa nào mà phiền ông nghỉ thì ông cho chết luôn.
“ Rinh