Thời Cấm bây giờ rất rất không vui.
Bởi vì là cuối tuần, điều đó đồng nghĩa với việc cô sẽ không được nhìn thấy Kỷ Hoài hai ngày.
Không nhìn thấy Kỷ Hoài, cuộc sống chẳng khác nào không có hy vọng.
Lâm Tịch nhìn Thời Cấm tựa như một xác chết đang nằm trên giường.
“Sao vậy, mặt ủ mày chau thế kia.’’
Thời Cấm buồn rầu thở dài, “Cậu sẽ không thể hiểu nổi sầu muộn của tớ đâu.’’
Lâm Tịch ném cho cô một ánh mắt khinh bỉ, “Vâng, vâng, vâng, tớ không thể hiểu được nổi sầu muộn của cậu, nhưng tớ lại hiểu căn bệnh thần kinh của cậu đấy.’’
Thời Cấm bật dậy từ trên giường, “Đột nhiên cảm thấy cuộc sống này thật không có chút hi vọng nào.’’
Lâm Tịch không hề ngần ngại đẩy bả vai của cô một cái, Thời Cấm lần nữa chán nản ngã lên giường.
“Vậy cậu cứ tiếp tục tuyệt vọng đi, bây giờ tớ phải đi chơi game đây.’’ Vừa nói cô vừa lấy chìa khóa trong túi áo chuẩn bị đi ra ngoài.
Chơi game?
Thời Cấm chợt ngồi bật dậy từ trên giường một lần nữa, “Tớ cũng đi, tớ cũng đi.’’
“Ồ, không phải người nào đó nói cuộc sống không có hy vọng cơ mà, người không có hy vọng còn có tinh lực chơi game?’’
“Cậu không thể nói như vậy, người càng tuyệt vọng càng phải lấy dũng khí mà.’’
Lâm Tịch nhìn cái người da mặt vô cùng dày ở phía sau, không thèm quan tâm đến cô.
*
“Tớ nói này, không phải cậu cũng có xe đạp sao, tại sao lại bắt tớ chở cậu, cậu không biết là mình rất nặng sao?’’
Thời Cấm đang ngồi phía sau xe đạp của Lâm Tịch, lúc lên dốc cao vừa nặng vừa mệt, Lâm Tịch không nhịn được than phiền.
“Tớ cũng muốn đi xe một mình lắm, nhưng bây giờ chân tớ như muốn bị tàn phế rồi, không thể đạp được.’’ Hai chân Thời Cấm lúc này vô cùng bi thảm, chỉ hận không thể lắp một cái chân giả thay thế.
Thật vất vả mới có thể lên được con dốc, Lâm Tịch thở hổn hển.
“Sao vậy, tối hôm qua cậu lại nhận được hình phạt thể xác của cô Cố sao?’’
“Về cơ bản đó không phải là hình phạt thể xác, mà đó là ngược đãi, là ngược đãi đấy.’’ Nhắc đến chuyện tối qua, Thời Cấm thật sự khổ không thể tả.
Tối qua cô đến lớp học múa muộn nửa tiếng, bị phạt rèn luyện thể chất thêm ba mươi phút, nhưng vấn đề là hoạt động này vốn dĩ đã phải luyện nửa giờ rồi, thành ra cô phải tập liên tục trong vòng một tiếng, sau khi kết thúc, cô có cảm giác như chân của mình không còn thuộc về mình nữa rồi.
“Chậc, chậc, chậc… Tớ sợ một ngày nào đó cậu sẽ tự mình phá bỏ màng trinh tiết…’’
“Đừng có dọa tớ thế được không?’’
“Dọa cậu làm gì, chẳng phải có rất nhiều người học múa đã bị như vậy rồi sao.’’
Thời Cấm rùng mình, vội vàng uống một hớp sữa canxi AD để áp chế sự hoảng hốt trong lòng.
“Đúng rồi, tối nay tớ sang nhà cậu ngủ.’’ Thời Cấm tựa như nghĩ tới điều gì đó.
“Bố mẹ cậu lại đi công tác sao?’’
“Ừ, bố mẹ tớ bảo là trong tuần này sẽ không trở về ngay được, sau khi cho tớ tiền tiêu vặt thì đã đi luôn vào sáng nay rồi.’’
“Được thôi.’’
Lâm Tịch sớm đã quen với chuyện này, bố mẹ Thời Cấm là nhân viên công ty, cách hai ban ngày lại phải đi công tác một lần, vì thế những lúc ấy Thời Cấm sẽ chạy sang nhà cô ở.
Khi Lâm Tịch đạp xe đến địa điểm chơi game thì đã sức cùng lực kiệt.
“Xuống nhanh lên.’’ Cô dừng xe lại, uể oải nói.
Thời Cấm cẩn thận xuống xe.
Lâm Tịch đậu xe đạp ở cửa, sau khi khóa kỹ càng mới cùng Thời Cấm đi vào bên trong.
Quán nét mà hai người thường xuyên tới xảy ra chút vấn đề cho nên đã tạm ngừng việc kinh doanh, mà những quán xung quanh muốn vào thì phải trình thẻ căn cước, vì vậy bọn họ chỉ có thể đạp xe từ xa tới đây.
“Bao nhiêu tiền một giờ?’’
“Hai người chưa thành niên sao?’’ Người trông coi quán nhìn các cô một lượt.
Thời Cấm và Lâm Tịch liếc mắt nhìn nhau, chẳng lẽ quán này cũng nghiêm chỉnh như vậy sao?
“Bốn giờ.’’
Ngay khi hai người đang do dự không biết nên trả lời như thế nào thì có hai học sinh mặc đồng phục trường sơ trung ( trung học cơ sở) đi vào, thả trên quầy tám đồng.
Người trông coi quán thu tiền, chỉ chỉ hai máy vi tính cách đó không xa, “25, 26.’’
Hai học sinh sơ trung đi về phía người kia đã chỉ.
Thấy vậy, Thời Cấm móc mười đồng tiền từ trong túi ra, “Hai người.’’
“Các cô…’’
“Chúng tôi là học sinh cao trung.’’ Lâm Tịch liếc hắn một cái, lại liếc mắt về phía hai học sinh sơ trung cách đó không xa.
Ngay cả học sinh sơ trung có thể vào, dựa vào cái gì mà hai người là học sinh cao trung còn phải qua kiểm tra.
“A, xin lỗi, xin lỗi.’’
Ba chữ "Không sao đâu" của Lâm Tịch còn chưa kịp thốt ra miệng thì đã nghe người trông coi quán nói tiếp.
“Tôi còn tưởng rằng hai người là học sinh tiểu học.’’
Thời Cấm và Lâm Tịch mặt đầy hắc tuyến.
Xã hội từ lúc nào đã thay đổi thước đo từ khuôn mặt sang chiều cao vậy?
Người trông coi quán thấy sắc mặt hai người không được tốt liền vội vàng mở miệng.
“Còn có máy 07 và 08 trống.’’
Hai người bước vào, đi tìm máy vi tính 07 và 08 mà người kia nói.
Nhìn tới nhìn lui, quả nhiên thấy được hai máy trống 07 và 08.
Tất cả chỗ ngồi xung quanh mọi người đã lấp kín, liếc mắt nhìn một vòng, hình ảnh hiện lên màn hình máy tính đều rất giống nhau, có vẻ như ai cũng là fan của trò chơi này.
“Lâm Tịch, cậu có cảm thấy hai người đang ngồi trước máy 09 và 10 rất quen không?’’ Thời Cấm níu cánh tay Lâm Tịch.
Lâm Tịch cũng nghiêm túc đánh giá, hai người đều đang đeo tai nghe, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, ngón tay di chuyển thật nhanh trên bàn phím.
Ngay khi các cô còn đang tập trung suy nghĩ thì Lương Hòa đột nhiên lấy tai nghe xuống, hai tay siết chặt thành nắm đấm lẩm bẩm gì đó.
“Lương Hòa?’’ Lâm Tịch bật thốt lên.
Người đang đối mặt với các cô không phải là Lương Hòa và Kỷ Hoài hay sao?
Thời Cấm hoàn toàn không thể phản ứng kịp, “A…’’
Cô chưa bao giờ nghĩ đến một học sinh ngoan ngoãn như Kỷ Hoài cũng sẽ đến quán nét để chơi game.
Hôm nay là cuối tuần nên hai người kia không mặc đồng phục học sinh.
Kỷ Hoài mặc một chiếc áo mơ mi màu xám tro, quần jean, chân đi đôi giày thể thao màu trắng, là cách ăn mặc giản dị nhất của giới trẻ thời nay.
Lương Hòa theo tiếng gọi nhìn sang bên này thì thấy Thời Cấm và Lâm Tịch đang đứng đó nhìn chằm chằm vào bọn họ, anh đưa tay chọc chọc vào cánh tay của Kỷ Hoài.
Kỷ Hoài khẽ chuyển động, quay người nhìn sang, trên mặt mang theo sự nghi ngờ, tầm mắt