“Hay là chúng ta đi ra ngoài ăn một cái gì đó đi.’’ Lương Hòa tháo tai nghe xuống.
Anh và Kỷ Hoài trước khi tới đây chỉ ăn mỳ gói, sau đó chơi thẳng một mạch cho đến bây giờ quả thực cảm thấy hơi đói bụng.
“Vậy được, đi thôi.’’
Sau khi ra quán nét, mới phát hiện trời đã tối rồi.
Những cửa hàng hai bên đường đã lên đèn, trên đường xe cộ chạy qua chạy lại không ngừng nghỉ, đám đông nhộn nhịp, khắp nơi đều là âm thanh ồn ào náo động.
“Gần đây hình như không có cái gì ngon để ăn cả.’’ Lâm Tịch quan sát xung quanh một vòng, không phát hiện ra có quán ăn nhỏ nào cả.
“Ai nói không có, cứ đi theo bọn anh là được.’’ Lương Hòa cười một tiếng, “Đúng rồi, hai người tới đây bằng gì?’’
“Đi xe đạp.’’ Lâm Tịch chỉ chỉ chiếc xe đạp bên cạnh mình.
“Vậy thì tốt rồi, bọn anh cũng vậy.’’ Lương Hòa cũng chỉ vào hai chiếc xe đạp cách đó không xa.
Kỷ Hoài dẫn đầu đi tới, Lương Hòa đưa tay đụng vào bả vai Thời Cấm.
Thời Cấm khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Chuyện này… Học muội Thời Cấm, sau này có rảnh rỗi có thể chơi cùng anh được không?’’
Thời Cấm nhìn về phía Kỷ Hoài đang lấy xe cách đó không xa, ánh mắt đảo đảo mấy vòng, nụ cười nơi khóe miệng càng lúc càng rạng rỡ, dáng vẻ dường như đang tính toán chuyện gì đó.
Cô vẫy vẫy tay với Lương Hòa, tỏ ý bảo anh cúi người thấp một chút.
Lương Hòa phối hợp khẽ khom người nhích đến bên cạnh cô, Thời Cấm lấy tay che miệng, tiến đến bên tai anh nói một câu, trên mặt Lương Hòa ngay lập tức hiện lên sự kinh ngạc rõ ràng, theo bản năng nhìn Kỷ Hoài phía xa xa kia.
“Cậu ấy?’’
Thời Cấm nghiêm túc gật đầu, “Anh có đồng ý với giao dịch này của chúng ta không, nếu như thành công, đừng nói mang anh đi, tất cả những vũ khí của em đều có thể cho anh chọn thoải mái.’’
Vũ khí của cô?
Ánh mắt Lương Hòa bỗng nhiên sáng rực, vừa nãy trong lúc chơi game anh đã vô tình liếc về kho vũ khí của cô ở phía sau.
Vũ khí của cô thật sự không phong phú cho lắm, nhưng lại đắt và hiếm.
“Thế nào, anh có đồng ý không?’’
Lương Hòa cau mày suy nghĩ một chú, sau đó quả quyết đưa tay ra trước mặt cô.
Thời Cấm nhất thời vui vẻ ra mặt, đồng thời bắt tay thiết lập hiệp ước đồng minh rồi mới để anh đi lấy xe.
Thời Cấm nghiêng đầu nhìn Lâm Tịch một cái, Lâm Tịch cong cong khéo môi, trong nháy mắt đã hiểu ý của cô.
“Hai chúng em đi cùng một chiếc xe tới đây, nhưng lốp xe của em lúc này lại sắp hết hơi rồi, một trong hai người các anh có thể chở cô ấy được không?’’
Thời Cấm nhìn Kỷ Hoài nhưng anh không nhìn về phía bên này, cũng không biết có nghe thấy những lời Lâm Tịch vừa nói hay không?’
Lương Hòa liếc sang Thời Cấm, thấy cô đang nháy mắt với mình.
“Chuyện này… Anh còn phải dẫn đường, dẫn đường còn phải chở theo người e rằng không tiện cho lắm.’’ Vừa nói, anh đã leo lên xe rồi phóng về phía trước.
Ngay khi đi qua bên người Lâm Tịch còn huýt sáo với cô ấy một cái, Lâm Tịch lập tức đi theo còn không quên quay đầu lại chào hỏi với bọn họ, “Học trưởng Kỷ, vậy Thời Cấm nhà em đành phải làm phiền anh rồi.’’
Bây giờ cũng chỉ còn lại hai người bọn họ ở đây, Kỷ Hoài đã ngồi sẵn sàng ở trên xe đạp, một chân chống trên mặt đất, hai tay sạch sẽ thon dài giữ chặt lấy ghi- đông.
Anh không nói một lời cũng không nhìn cô, dáng vẻ ấy thực sự khiến Thời Cấm không thể hiểu được những suy nghĩ trong anh lúc này.
“Học trưởng Kỷ?’’ Cô nhỏ giọng kêu anh một tiếng.
Kỷ Hoài ngẩng đầu lên nhìn cô, nhìn vào cặp mắt trong suốt sáng người của người con gái trước mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo chút điềm đạm đáng thương, dáng vẻ tựa như một chú chó nhỏ bị chủ nhân của nó vứt bỏ.
Anh lại nhìn theo bóng dáng của Lương Hòa và Lâm Tịch đã nhanh chóng biến mất ở trong đoàn xe nhộn nhịp.
Cơn gió mùa hè mát lạnh thổi qua mái tóc của chàng trai khiến nó khẽ rối, trong ánh mắt người ấy tựa như có vật gì đó đang lấp lánh, tưởng gần mà lại hóa xa xôi khiến người ta không thể nào nắm bắt được.
Thời Cấm chăm chú nhìn vào đó, không tự chủ được nuốt nước miếng một cái.
Cô phồng má, suy nghĩ một chút rồi đột nhiên mở ba lô ra đang đeo sau lưng ra, ở trong đó lật lung tung một trận cuối cùng cũng lấy ra được thứ cô muốn lấy.
Hai hộp sữa canxi AD.
Cô đưa một hộp cho Kỷ Hoài.
“Cho anh uống.’’
Kỷ Hoài nhìn hộp sữa giống hệt như cái mà Lương Hòa mỗi sáng nhận được trong tay cô.
“Chính cô nên…’’ Anh vừa định nói lời từ chối, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt mong chờ của cô đang nhìn mình.
Đôi mắt xinh đẹp khiến anh không nỡ nói ra những lời này.
Cuối cùng Kỷ Hoài vẫn nhận lấy hộp sữa canxi từ trong tay Thời Cấm, hơi lạnh.
Thật ra thì anh không thích những đồ ăn vặt ngọt và cay giống như Vệ Long mà Lương Hòa thích ăn hoặc sữa canxi AD cô đưa cho anh lúc này.
Thời Cấm thấy anh nhận lấy ngay lập tức nở nụ cười, hai chiếc răng nanh trắng tinh như ẩn như hiện.
Kỷ Hoài không uống ngay lập tức mà tiện tay bỏ vào trong giỏ xe.
“Anh không uống nó bây giờ sao?’’Cô hỏi.
“Ừ.’’
“Lên xe đi.’’ Giọng nói của anh lại trầm trầm vang lên.
Bởi vì cái bẹn đang đau nhức của mình cô chỉ có thể ngồi sang một bên, chờ đến khi cô ngồi yên, Kỷ Hoài mới bắt đầu xuất phát.
Thời Cấm một tay cầm hộp sữa, một tay đặt lên góc áo sơ mi trên hông của anh, trong khoảnh khắc bàn tay cô cách lớp áo chạm vào da thịt mình, tấm lưng Kỷ Hoài không khỏi cứng đờ trong chốc lát.
Quần áo mùa hè mỏng manh mà tay cô lại mềm mại ấm áp, cho dù còn cách một lớp áo sơ mi anh cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay kia mang lại.
“Giữ lỏng một chút.’’ Anh mở miệng nói.
Thời Cấm không hiểu tại sao nhưng vẫn nghe lời hơi buông lỏng bàn tay mình ra.
Nhưng bất kể