Thời Cấm đã đưa môn võ thần công không biết xấu hổ của mình phát huy đến trình độ cao nhất.
Một học sinh cao trung ban văn hóa bình thường như cô lại mỗi ngày đi đến căn phòng dương cầm dưới tầng hầm thường xuyên hơn cả những sinh viên nghệ thuật đích thực.
Kỷ Hoài đã từng nhắc nhở rất nhiều lần rằng anh không hy vọng có người làm phiền mình trong lúc anh đang chơi đàn, yêu câu cô rời khỏi căn phòng này, những lúc như vậy Thời Cấm đều sẽ quay đầu nhìn lại nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ với anh nhưng cái mông lại kiên quyết không rời khỏi băng ghế trước cây đàn nửa bước.
Dần dà, Kỷ Hoài cũng đành phải tập quen dần với sự mặt dày mày dạn của cô, chỉ có thể tùy ý cô muốn làm gì thì làm.
Bất cứ khi nào Kỷ Hoài luyện đàn, Thời Cấm sẽ lấy điện thoại ra ghi âm lại tất cả, cô muốn giữ gìn mọi thứ có liên quan đến anh.
Đúng lúc này một nam một nữ đang đi đến căn phòng dương cầm dưới tầng hầm.
“Hôm qua về nhà cậu có xem lại bài tập không?’’ Trịnh Tư Nhã hỏi.
“Có cái gì mà xem lại chứ?’’ Lương Hòa dửng dưng, thật ra thì học hay không học đối với anh mà nói cũng không có ý nghĩa cho lắm.
“Chẳng lẽ cậu không muốn học chung một trường đại học với chúng tớ sao?’’
Lương Hòa cười một tiếng, “Sơ trung cũng học với các cậu, cao trung cũng học với các cậu, đến đại học cũng học với các cậu, là muốn tớ buồn chán đến chết sao?’’
Nghe vậy, Trịnh Tư Nhã lấy sách vỗ vỗ vào bả vai cậu ta một cái, “Cậu nói như vậy có nghĩa là không muốn học một trường với chúng tớ phải không?’’
Lương Hòa mỉm cười lộ ra hàm răng trắng tinh, anh đưa tay xoa xoa bả vai, “Cứ thuận theo tự nhiên đi, với thành tích này của tớ thì vào được trường đại học S quả thực là hi vọng xa vời.’’
“Chỉ cần cậu cố gắng một chút thì kết quả có thể tiến bộ mà.’’
“Đại tỷ của tôi ơi, cậu có biết sự cố gắng một chút trong miệng của cậu chênh lệch một trời một vực với thực tế không?"
“Cậu bớt ham chơi đi, tớ thấy mỗi ngày cậu đều mê mệt trong game của mình thôi.’’
Lương Hòa cười hắc hắc hai cái, “Kỷ Hoài còn đang luyện đàn đấy, chúng ta đi xem đi.’’
Trình Tư Nhã gật đầu, hai người cùng nhau đi đến căn phòng dương cầm 812.
Vừa mới đi đến cửa, bọn họ đã nhìn thấy hai người ngồi bên trong phòng.
Một người trong đó không ai khác chính là Kỷ Hoài, còn một người khác, Lương Hòa biết, Trịnh Tư Nhã không biết.
Nhưng biểu cảm trên mặt của bọn họ lại hoàn toàn giống hệt nhau.
Khiếp sợ, kinh ngạc và không dám tin vào mắt mình.
Lương Hòa và Trịnh Tư Nhã làm bạn với Kỷ Hoài lâu như vậy, hiển nhiên sẽ hiễu rõ, từ trước tới nay cậu ta chưa bao giờ mang theo bất kỳ người nào dùng chung một căn phòng dương cầm nhỏ với mình, hơn nữa trong lúc cậu ta luyện đàn ghét nhất là bị người khác quấy rầy, nhưng cô gái bên trong kia lại đang ôm điện thoại di động chơi game, thỉnh thoảng còn nói với Kỷ Hoài mấy câu.
“Tốc độ của hai người này thật là…’’ Lương Hòa cảm thán.
“Chuyện này… Nữ sinh kia không phải thích cậu sao?’’
Lần trước cô còn thấy cô ấy đứng trước cửa phòng học chờ Lương Hoà cơ mà.
Lương Hòa hơi sửng sốt, anh nhìn Trịnh Tư Nhã, “Nói bậy bạ gì đấy, người ta thích Kỷ Hoài, cô ấy thích tớ khi nào?’’
Nói xong, anh xoa xoa đỉnh đầu Trịnh Tư Nhã, “Được rồi, đừng để ý nhiều như vậy, nhanh đi luyện đàn thôi.’’
Trịnh Tư Nhã nhìn Lương Hòa bước vào một căn phòng dương cầm nhỏ, cô quay đầu nhìn tới hai người đang căn phòng 812, khẽ cúi rũ mắt xuống che kín những suy nghĩ hỗn độn trong ánh mắt, cuối cùng đi vào một căn phòng khác.
*
“Ha ha, em lại thắng rồi, Kỷ Hoài, anh mau nhìn.’’
“Một đường đẩy tháp, đối phương thật kém cỏi mà.’’
“………”
Bên tai không ngừng vang lên giọng nói của Thời Cấm, đôi mắt Kỷ Hoài đã nhắm lại rất nhiều lần, mỗi lần đều mặc niệm trong lòng.
Nếu như cô ấy còn luyên thuyên một câu nữa, anh sẽ ném cô ấy ra ngoài ngay lập tức.
“Kỷ Hoài…’’
Thời Cấm còn chưa nói hết lời, tiếng đàn của Kỷ Hoài đã dừng lại, hai tay anh vẫn đặt trên phím đàn nhưng lại lạnh lùng nhìn cô.
“Ha….’’ Thời Cấm áy náy nhìn anh, ở trước đôi môi làm một đông tác khóa dây kéo tỏ ý mình sẽ im lặng.
Lúc này Kỷ Hoài mới thu hồi tầm mắt, sau đó tiếp tục luyện đàn.
Trong thời điểm này tất nhiên Thời Cấm sẽ không dám tiếp tục chơi game nữa, cô nhét điện thoại vào trong túi, hai tay chống lên băng ghế, vô cùng nghiêm túc lắng nghe Kỷ Hoài chơi dương cầm.
Cô nhìn vào nét mặt nghiêm túc chuyên tâm của Kỷ Hoài, ngón tay anh nhún nhảy nhịp nhàng ở trên phím đàn, tiếng đàn du dương vang vọng khắp căn phòng nhỏ.
Thời Cấm mở cuốn sách dương cầm đang đặt trên nắp đàn, lật đến bản nhạc “Đêm thứ năm’’ kia.
“Kỷ Hoài, anh có thể dạy em chơi dương cầm được không?’’ Thời Cấm thấp giọng dè dặt hỏi anh.
Tiếng đàn của Kỷ Hoài dừng lại, “Chơi bài gì?’’
Thời Cấm đưa quyển sách dương cầm đến trước mặt anh, Kỷ Hoài liếc mắt một cái.
“Đêm thứ năm?’’
Thơi Cấm cong môi nở nụ cười rực rỡ, ra sức gật đầu.
*
“Hạ nốt Mi, tôi đã nói rất nhiều lần rồi.’’
Trong phòng dương cầm vang lên âm thanh vô cùng bất đắc dĩ của người thiếu niên.
Câu nói này anh đã nhắc nhở cô không dưới mười lần, những mỗi lần chơi đến đoạn này, cô vẫn không thể ghi nhớ mà đánh nốt Mi.
“Em… Em quên… Em chơi lại một lần nữa…’’
Trong đầu Thời Cấm lúc này chỉ là một mảnh hỗn độn, lời nói cũng không thể mạch lạc.
“Hạ nốt La.’’
“A?’’
“………’’
*
Trong một phòng học lớn.
Chàng trai ngồi bên cạnh cửa sổ, trong tay anh cầm một quyển sách dương cầm, đôi môi đóng mở nhưng không hề phát ra âm thành nào, rõ ràng là đang đọc nhạc lý.
Cô gái tóc ngắn bên cạnh anh lại đang cúi đầu cắn bút, cau mày nhìn chằm chằm vào bài thi toán học trước mặt.
Trang đầu tiên của tờ giấy ngoài trừ viết họ trên và lớp học ra, còn lại đều sạch sẽ và trắng tinh.
Thời Cấm đối