"Em thử áp dụng công thức này xem.’’ Trịnh Tư Nhã đẩy tờ giấy nháp và cây bút lại cho cô.
Thời Cấm nhận lấy, lắp những công thức mà cô ấy đã viết ra vào đề toán.
Kết quả đúng là tính ra được thật.
Cô hơi sững sốt, sau đó ngẩng đầu nói với Trịnh Tư Nhã.
“Thật sự đơn giản hơn rất nhiều.’’
Trịnh Tư Nhã khẽ mỉm cười, “Thật ra toán học rất đơn giản, bất kể quy đổi đề bài như thế nào thì tất cả đều xoay quanh những công thức, chỉ cần em có thể vận dụng những công thức thành thạo thì những bài tập này sẽ không còn là vấn đề.’’
Thời Cấm ảo não chống cằm, “Nói thì đơn giản nhưng thực tế thì khó lắm.’’
Nhớ tất cả các công thức số học, cái này so với bị cô Cố phạt còn đau khổ hơn.
Kỷ Hoài nghiêng đầu nhìn Thời Cấm, gò má thanh tú nhăn lại thành một nhúm.
“Ngốc.’’ Đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy, im lặng nói.
Bởi vì Thời Cấm ngồi bên cạnh Kỷ Hoài cho nên không thể nhìn thấy, nhưng Trịnh Tư Nhã lúc này lại ngồi đối diện anh, chỉ cần nhìn khẩu hình đôi môi ấy, cô liền biết anh đang nói gì.
Cô theo bản năng nhìn sang Thời Cấm còn đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình, bàn tay vô thức siết chặt mép váy.
*
Những ngày tháng sáu trôi qua thật nhanh, kỳ thì tuyển sinh vào đại học sắp diễn ra, trong buổi tập thể dục buổi sáng mỗi ngày mọi người đều có thể nghe thấy thầy hiệu trường cầm lấy cái loa lớn nhấn mạnh tầm quan trọng của kỳ thi này, cái gì mà thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc*, là bước ngoặt của đời người, tóm lại bầu không khí căng thẳng trong toàn bộ khuôn viên trường như được thổi phồng lên.
( *Thiên quân vạn mã cầu độc mộc: vô số quân lính chen nhau đi qua một chiếc cầu gỗ, ý nói sự cạnh tranh khốc liệt.)
Tiết tự học vào buổi tối của lớp Nghệ thuật từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ, nhưng năm nay là năm đầu tiên bắt buộc phải tham gia, chủ nhiệm lớp Nghệ thuật yêu cầu các học sinh mỗi ngày phải tự giác có mặt vào lớp học buổi tối, không có bất kỳ người nào được ngoại lệ.
Ngay cả cái người luôn miệng nói sao cũng được - Lương Hòa cũng tựa như biến thành một người khác, game cũng không chơi, cả ngày vùi đầu vào trong đống đề thi đại học.
Bầu không khí nặng nề của kỳ thi tuyển sinh vào đại học bao trùm toàn bộ khối lớp mười hai, dường như cũng ảnh hưởng đôi chút đến khối lớp mười một của các cô, dẫu sao sau khi mấy người kia tốt nghiệp thì tiếp theo sẽ đến lượt bọn họ.
Các giáo viên đều cũng điên theo rồi, vô số các bài thi từ các môn học khác nhau mô phỏng theo cấu trúc của kỳ thì sắp tới cứ thế thay nhau đến tay bọn họ.
Khoảng thời gian gần đây chỉ cần tiếng chuông tan học vang lên thì sẽ không thấy bóng dáng Lâm Tịch ở đâu nữa, mỗi ngày đều bôn ba khắp các lớp học bổ túc, so với sự bận rộn của Lâm Tịch, Thời Cấm có vẻ nhàn nhã hơn nhiều, ngoài lớp học múa vào buổi tối, những lớp học thêm bổ túc khác cô đều không tham gia, bố mẹ cô chưa từng tạo ra bất kỳ áp lực nào lên người cô cả.
Hai người họ nhất trí cho rằng, chỉ cần nắm chắc những kiến thức tiếp thu được trong trường học cũng đã đủ để vượt qua kỳ thi tuyển sinh quan trọng này, những giờ học bổ túc bên ngoài đều vô ích.
Cho đến khi chính thức bước vào những ngày thi đại học, toàn bộ trường Nhất Trung đều bị phong tỏa, tất cả học sinh lớp mười, lớp mười một được nghỉ học, ngoại trừ những thí sinh lớp mười hai có mang theo chứng minh đạt chuẩn mới có thể bước vào sân trường, những người khác tuyệt đối không được vào.
Hôm nay là ngày thi cuối cùng của kỳ thi.
Lúc này trước cổng trường người người đông nghìn nghịt, tiếng cười nói ồn ào, tất cả đều là những người thân của các sĩ tử.
Bầu trời hoàng hôn được nhuộm thành sắc đỏ như màu vỏ quất nhìn thấy mà giật mình, những cơn gió thỉnh thoảng thoáng qua thổi bay đi cái oi bức của mùa hè.
Tiếng chuông vang lên báo hiệu kết thúc khoảng thời gian ngột ngạt của khuôn viên trường sau những ngày thi áp lực.
Thí sinh từ các phòng học nối đuôi nhau đi ra ngoài, âm thanh ầm ĩ huyên náo vang dội toàn bộ sân trường. Bọn họ thỏa sức tùy ý gào thét bộc phát ném tất cả sách vở trong tay lên trời cao, bởi vì kỳ thi chết người này cuối cùng cũng đã kết thúc.
Lương Hòa vừa bước ra đã nhìn thấy Kỷ Hoài đang đứng đợi ở cửa phòng học.
“Tại sao cậu lại ở đây.’’ Lương Hòa hơi ngạc nhiên.
Một lát sau, anh dường như nghĩ đến điều gì đó, “ Không phải cậu nộp bài trước thời gian rồi cố ý đến đây chờ tớ đấy chứ?’’
“Cậu cảm thấy thế nào?’’
Lương Hòa nhìn Kỷ Hoài, duỗi cánh tay dài khoác lên bả vai của cậu ta.
“Rất có tình anh em.’’
Kỷ Hoài mỉm cười cho cậu ta một quyền, “Làm bài như thế nào?’’
“Vùi mình trong biển đề thi lâu như vậy cũng không phải là công cốc, tớ cảm thấy mình làm không đến nỗi tệ.’’ Lương Hòa cong khóe môi mỉm cười.
Kỷ Hoài kéo cánh tay đang khoác lên bả vai mình xuống.
“Vậy tớ hi vọng tháng chín này sẽ gặp cậu ở cổng trường đại học S.’’
“Hôm nay chú Lương có đến đón cậu không?’’
“Bố tớ ư, cậu cũng không phải không biết, cả ngày bận rộn họp hành, có khi nào rảnh rổi đâu, đừng nói với tớ là hôm nay chú Kỷ cũng không tới nha?’’
Kỷ Hoài mỉm cười, sáng sớm hôm nay Kỷ Lẫm đã nói với anh rằng ông có một cuộc phẫu thuật vô cùng quan trọng nên không thể tới được.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, bỗng nhiên có một cảm giác đồng bệnh tương liên.
“Kỷ Hoài.’’
Vừa đi đến cổng trường hai người đã nhìn thấy Thời Cấm và Lâm Tịch đang vẫy vẫy tay với bọn họ.
Lương Hòa mỉm cười đụng vào bả vai của Kỷ Hoài, “Người anh em, dường như cậu còn khá hơn tớ một chút.’’
Kỷ Hoài nhìn cậu ta không lên tiếng.
Lúc này hai người Thời Cấm cũng đã chạy đến bên cạnh bọn họ.
“Kỷ Hoài.’’
Kỷ Hoài nhìn cô, hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn liền thân màu đen lộ ra vòng eo nhỏ nhắn và đôi chân thon gầy, gò má trắng nõn bị nắng chiếu đỏ bừng, nhưng vẫn mỉm cười rạng rỡ với anh, hai chiếc răng nanh xinh đẹp chợt lóe lên dưới ánh mắt trời.
“Thời Cấm học muội, em không nhìn thấy anh sao?’’ Lương Hòa khoa trương hỏi.
Thời Cấm ngượng ngùng mỉm cười với anh nhưng vẫn không lên tiếng.
Khi thích một người, điều đó đồng nghĩa với việc trong mắt bạn chỉ có một mình người ấy mà thôi, ngoài ra không thể dung nạp thêm bất kỳ ai nữa.
Một lát sau, cô bỗng nhiên đưa chai nước suối trong tay cho Kỷ Hoài.
“Cho anh.’’
“Thật đau lòng mà, xem ra trong mắt Thời Cấm học muội