Tháng ba ở thành Nam, bóng liễu như họa, đưa mắt nhìn quanh đầu đầu cũng là phong cảnh diễm lệ.
Một bóng dáng thướt tha yêu kiều đi ngang qua cây liễu ven hồ, mỹ nhân mặc sườn xám duyên dáng dưới chiếc ô giấy.
Đôi giày da kiểu cổ với hoa văn màu bạch kim bước trên con đường lát đá xanh, Ôn Từ nhấc ô lên, gió lướt qua tai cô làm những sợi tóc cũng nhảy múa theo.
Khi nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia lại gần, cô chậm rãi khép ô lại: "Thịnh Kinh Lan, tới muộn hơn con gái không phải thói quen tốt gì đâu.
Người đàn ông bị mắng nhấc tay lên giải thích: "Cô Ôn, tôi đã ở đây ngắm cảnh hồ được nửa giờ rồi."
"À." Cô cũng không ngượng ngùng vì bị phản bác, giọng điệu vẫn rất tự nhiên: "Vậy tôi hiểu nhầm anh rồi."
Thời tiết hôm nay rất đẹp, Thịnh Kinh Lan mời cô đi thuyền ngắm cảnh hồ.
Thuyền ô bồng là phương tiện giao thông đặc sắc ở thành Nam, lướt trên mặt nước, ngắm cảnh phẩm trà, tiêu dao tự tại.
Thịnh Kinh Lan đưa cho cô một tách trà, Ôn Từ nhấp một ngụm: "Vị trà này khá quen."
Thịnh Kinh Lan lười biếng dựa vào khoang thuyền: "Đoán xem?"
"Trà của Ức Minh Hiền?" Ức Minh Hiền là quán trà của Sa Sở, cũng là nơi hai người chính thức làm quen nhau lần đầu tiên.
Thịnh Kinh Lan bùng tay với cô một cái.
Hai người tán gẫu câu được câu chăng: "Trà của Sa Sở rất đặc biệt, tôi rất thích đến quán cô ấy uống trà."
"Tôi biết." Nên mới cố tình chuẩn bị.
Ôn Từ ôm tách trà, chớp chớp mắt.
Trên chiếc bàn trong khoang thuyền bày quá khô và bánh quy, Ôn Từ cứ ăn mãi, hai người nói chuyện với nhau rất ít nhưng lại có cảm giác tự tại đến kỳ lạ.
Lúc đến quán trà cô sẽ thảo luận chuyện uống trà với Sa Sở; đến studio day múa cô sẽ tập múa cùng Lý Chiêu Tuyết; lúc đến Linh Lung Các cô lại phải quản lý những mối làm ăn lớn lớn nhỏ nhỏ.
Gần như cô chưa từng gặp người như Thịnh Kinh Lan, dù không làm gì không nói gì mà chỉ ngồi bên cạnh anh, cô cũng cảm nhận được hơi thở của sự tự do thoải mái.
Đến khi Thịnh Kinh Lan bảo cô: "Tôi phải về thành phố Cảnh rồi." Động tác của Ôn Từ sững lại, bàn tay định lấy đồ chậm rãi thu lại, khóe miệng mất tự nhiên mà giật giật mấy cái: "Bao giờ đi?" "Ngày mai, chuyến bay bốn giờ chiều." Thịnh Kinh Lan kẹp một quả mận anh đảo mà Ôn Từ thích ăn nhất lên, bật cười như không để ý: "Có muốn tới tiễn tôi không?"
Ôn Từ trầm mặc hồi lâu, cầm một quả ô mai mơ lên, khẽ nói: "Thôi"
Thanh âm của cô dần dần thấp xuống: "Chúc anh thuận buồm xuôi gió." Ngày Thịnh Kinh Lan quay về thành phố Cảnh, Ôn Từ không đến tiền.
Họ vẫn chưa kết bạn trên Wechat, đến phương thức liên lạc với Thịnh Kinh Lan cô cũng không chủ ý ghi lại.
Anh như một vị khách qua đường theo gió mà đến, gió qua, người cũng đi mất.
Có điều khi cô làm việc, vòng ngọc trên tay va chạm thành tiếng; Khi rảnh rỗi nhìn thấy chiếc vòng ngọc phỉ thúy phát sáng trong đêm tối ấy, lúc nào cô cũng nghĩ đến người tặng quà, khuôn mặt nở nụ cười nhạt ấy, đôi mắt hồ ly thao túng lòng người ấy.
Cô nghĩ, Thịnh Kinh Lan thật sự rất giảo hoạt, cố tình để lại món đồ quan trọng như vậy làm cô nhớ mãi không quên.
Ôn Từ ép mình rơi vào bận rộn.
Lê Hoa Thần mỗi năm một lần sắp đến, nhà họ Ôn làm nhà tài trợ vân luôn duy trì liên lạc chặt chẽ với ban tổ chức.
Mười hai người mẫu mặc Hán phục được mời tới đã tề tựu đông đủ ở studio Bên Làn Nước, luyện tập điệu múa thần hoa dưới sự chỉ dẫn của Lý Chiêu Tuyết.
Ôn Từ thường xuyên qua đó, có khi là để rèn luyện, có khi sẽ thảo luận với Lý Chiêu Tuyết xem động tác chỗ nào cần sửa lại để hoàn thiện hơn.
Bình thường cô sẽ luyện múa tránh thời gian Lý Chiêu Tuyết lên lớp, nhưng thỉnh thoảng cũng gặp mấy bạn học tới sớm.
Hôm nay có ba bốn người mẫu Hán phục tới cùng nhau, họ đi dao và ăn uống ở quanh đây nên vừa hay đến sớm nửa tiếng, trùng hợp gặp Ôn Từ vừa thay đồ định rời đi.
Hôm nay cô mặc một bộ sườn xám màu trắng ngà, vòng eo yểu điệu thanh nhã thoát tục.
Mấy người mẫu thường xuyên được fans thổi phồng nhan sắc cũng phải nhìn cô không rời mắt, người này đẩy người kia, đi đến trước mặt Ôn Từ: "Cô Ôn, bộ sườn xám này của cô trông thật đẹp."
Đây không phải lần đầu họ gặp Ôn Từ, nhưng lần nào cũng bị kinh diễm.
Ban đầu còn ngại ngùng, hôm nay cuối cùng cũng không nhịn được nữa, họ gọi cô lại nhờ cô phổ cập về sườn xám.
Những cô gái yêu cái đẹp thường xuyên mất liêm sĩ trước trang phục đẹp mắt, Ôn Từ lại ôn hòa, hỏi gì cũng chịu trả lời.
"Cô Ôn, chúng ta thêm phương thức liên lạc đi."
"Được."
"Cô Ôn, nick cô là gì thế? Chúng ta follow nhau đi?"
"À..." Cô cũng có nick, nhưng vẫn luôn dùng làm nick chính thức để làm việc, đúng là không có tài khoản cá nhân.
Đối phương thấy cô hơi sững lại nên vội trải giúp một bậc thang: "Không tiên thì cũng không sao đâu."
Ôn Từ lắc đầu giải thích: "Tôi không có nick cá nhân."
Một người mẫu khác trêu chọc: "Nếu cô Ôn đăng ký tài khoản, chắc chắn sẽ có hàng triệu fans lót dép săn đó."
"Các cô vẫn giỏi hơn chứ." Ôn Từ cười cười, chuyển để tài: "Lát nữa tôi sẽ gửi phương thức liên lạc và địa chỉ cho các cô, nếu các cô cần có thế đến Linh Lung Các xem thử, kỹ thuật của các thợ thêu thủ công đều rất tốt."
Một cô người mẫu khá hướng ngoại nói chuyện rất nể mặt: "Đợi tôi mặc sườn xám chụp một bộ ảnh chân dung, tới lúc đó tôi sẽ quảng cáo miễn phí cho cô Ôn."
Ôn Từ cũng không khách sáo từ chối, chỉ thuận thể đáp lại ý tốt của cô ấy: "Cảm ơn nhé."
"Cảm ơn, lần này tôi thật sự phải cảm ơn anh, anh Thịnh không hổ là người thừa kế của thầy Triệu, đúng là trò giỏi hơn thầy."
Vừa rồi Thịnh Kinh Lan mới trả một chiếc đồng hồ được tu sửa cho chủ nhân của nó — một doanh nhân giàu có người Hồng Kông có sở thích sưu tập đồng hồ.
Vị doanh nhân này không chỉ cam tâm tình nguyện trả thù lao phong phủ để cảm ơn, còn vô cùng khâm phục kỹ thuật tinh vi của anh.
Người doanh nhân giàu có này đã sưu tập đồng hồ được hơn hai mươi năm, từng làm quen với ông ngoại anh, hai nhà cũng coi như có mối quan hệ "làm ăn dài hạn".
Sau khi ông ngoại qua đời, doanh nhân này bắt đầu liên lạc với Thịnh Kinh Lan, rất tản thưởng anh, thậm chí còn không màng khoảng cách tuổi tác giữa hai người mà vẫn luôn gọi anh là "anh Thịnh".
Doanh nhân rất yêu thích chiếc đồng hồ rực rỡ như mới này, ông ấy bỗng nhớ tới việc Thịnh Kinh Lan nhờ mình làm: "Cây trâm anh bảo tôi làm ấy, tôi mang đến đây rồi."
Một cây trâm gỗ được điêu khắc tinh tế được đưa ra trước mặt Thịnh Kinh Lan, ngoài những chi tiết điêu khắc, trên đầu cây trâm còn gắn một viên ngọc trai trăng tròn, vô cùng lóa mắt.
Doanh nhân gõ hai cái lên nắp hộp: "Viên ngọc trai phương đông trên này nặng đến 27,5 cara, tên thổ phỉ họ Lý hố tôi không ít đầu."
Thịnh Kinh Lan nhận chiếc hộp, cầm trong lòng bàn tay, chỉ nhìn bên ngoài đã thấy vô cùng hài lòng: "Ông Hàn cứ yên tâm, tôi sẽ gánh toàn bộ chi phí cho chiếc trâm Minh Nguyệt này." Doanh nhân lại phất tay ra vẻ không để ý lăm, ông ấy đã qua lại với Thịnh Kinh Lan nhiều năm, đương nhiên sẽ không lo đến phương diện tiền tài.
Nhưng thật ra có một chuyện khác: "Cuối tháng sẽ có một cuộc đấu giá đồ cổ mùa xuân ở Hồng Kông, anh Thịnh có hứng thủ không, tiện thể xem xét giúp tôi và bạn?"
"Cuối tháng à..."
Người đàn ông ngồi trên ghế đặt tay lên mép bàn, đôi chân dài vắt chéo buông thông xuống, suy tư vuốt ve hạt ngọc trai bóng loáng tinh tế kia: "Có việc rồi."
Hoạt động lễ Hoa Thần của thành Nam được tổ chức vào cuối tháng ba.
Một ngày trước buổi lễ, ban tổ chức sắp xếp nhân viên an ninh kéo đây bao quanh địa điểm tổ chức, không cho người ngoài vào, nhân viên đưa người mẫu và những đội danh dự tham gia hoạt động vào sân diễn tập.
Bình thường lúc tập đều dùng quạt thường, hôm nay lúc diễn tập họ được dùng luôn quạt mười hai thần hoa.
Lý Chiếu Tuyết dẫn một nhóm người mẫu lên sân khấu, Ôn Từ và ban tổ chức đứng bên dưới quan sát.
Những bộ Hán phục nhóm người mẫu mặc đều do những hiệu Hán phục nổi tiếng cung cấp, chỉ có bộ Hán phục thêu đầy cánh hoa mà không quá rườm rà của Lý Chiêu Tuyết lại tinh xảo và đặc biệt đến mức người trong giới nhìn hồi lâu cũng không nhận ra là của nhà nào.
Mọi người xung quanh nghị luận: "Bộ Hán phục trên người Bách Hoa Tiên là của nhà nào thế?" Ôn Từ với thính lực nhanh nhạy đã nghe thấy, cô chưa bao giờ quên quảng cáo cửa tiệm nhà mình: "Linh Lung Các."
Diễn tập múa đã xong, mọi người phối hợp rất ăn ý, khán giả dưới sân khấu vỗ tay sôi nổi.
Những người ngồi đây đều là người liên quan đến hoạt động lần này, mọi người vừa ý chứng tỏ diễn tập thuận lợi.
Hôm sau.
Buổi khai mạc lễ Hoa Thần chính thức bắt đầu lúc chín giờ, từ bảy giờ Ôn Từ đã rời giường bắt đầu trang điểm.
Trên giá áo đã treo sẵn bộ sườn xám, làm từ loại vải màu đỏ nhạt rất phù hợp với cảnh xuân, có tên là "Đào yêu".
Bình thường cô hay thích mặc những bộ sườn xám có màu lạnh, thiên về về thanh nhã, hôm nay lại chọn một bộ màu đỏ nhạt khiến cô trông thanh lệ yêu kiều hơn.
Ôn Từ đứng trước gương nghiêng trái nghiêng phải đánh giá mấy lần rồi xách chiếc túi thêu hoa lên, bước ra khỏi phòng thay đồ.
Tài xế A Phi đã đứng đợi ngoài cửa từ trước, đưa Ôn Từ đến nơi diễn ra hoạt động đúng giờ.
Hoạt động này diễn ra ngoài trời, chỉ có một phòng nghi được dựng tạm, Ôn Từ ở cùng một phòng với những nhân viên trong ban tổ chức nên cũng phải trò chuyện với họ đôi câu.
Hai ba người đang trò chuyện trong phòng thì bỗng một nhân viên chạy vào: "Không hay rồi, bên cô Lý gặp chút chuyện." Nghe Lý Chiếu Tuyết xảy ra chuyện, Ôn Từ lập tức đứng dậy.
Cô còn chưa kịp mở miệng dò hỏi, nhân viên công tác đã báo với người phụ trách: "Trên đường tới đây cô Lý bị xe máy đụng phải, bây giờ đang ở bệnh viện không tới được."
"Có nặng không?"
"Người không sao nhưng chân thì bị thương."
Ôn Từ vội cầm điện thoại