Ôn Từ chỉ lo giấu mặt, nhất thời quên mất chuyện mình đang mặc Hán phục, căn bản là không giấu nổi.
Thịnh Kinh Lan nhạy bén phát hiện ra ý đồ của cô, vội túm cô trốn vào căn phòng nhỏ bên cạnh.
Có về đây là một nhà kho tạm thời, bên trong để rất nhiều đồ đạc phối cảnh còn sót lại, trên mặt đất còn có mấy dải lụa màu điều rơi lả tả.
Ôn Từ không kịp đánh giá mà chỉ tập trung nhìn ra ngoài phòng, khi tận mắt nhìn thấy camera và điện thoại đã biến mất, cô mới thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng đi rồi."
Không ngờ lại có nhiều người đuổi theo cô chụp ảnh như vậy, đúng là ngoài dự liệu.
Mới vừa thở ra được một hơi lại có người vòng từ đường cũ lại, Ôn Từ nhíu mày cảu nhàu: "Bên kia có mười hai cô người mẫu xinh đẹp mặc Hán phục, họ không giành được chỗ chụp à?" Thịnh Kinh Lan đang nghiêng người ra sau tiếp lời: "Cô đẹp hơn họ."
Ôn Từ sững ra.
Chuyện vừa rồi đã phân tán lực chủ ý của họ, lúc lấy lại tinh thần, Ôn Từ mới nhận ra hành vi vừa nãy của mình kỳ cục đến mức nào.
Thế...!thế mà cô lại chủ động nhào về phía Thịnh Kinh Lan, còn vùi mặt vào lòng anh.
Đây là trải nghiệm to gan nhất của cô trong suốt hai mươi mấy năm qua.
Đôi tay Ôn Từ không biết để đầu, chỉ dành nắm chặt dây đai trước người, suy nghĩ vô cùng hỗn loạn, cô thốt ra mấy chữ qua kẽ răng: "Vừa rồi, cảm ơn anh."
Cô hoàn toàn không dám nhìn mặt Thịnh Kinh Lan, chỉ sợ sẽ thấy về chế nhạo trong mắt anh.
Mà Thịnh Kinh Lan lại hoàn toàn trái ngược với phản ứng bối rối của cô, thậm chí còn ung dung nhấc tay lên: "Vừa mới xảy ra chuyện gì cơ? Sao tôi không nhớ nhỉ."
Thái độ nhường nhịn rất rõ ràng làm cô không thấy quá ngại nữa, Ôn Từ thật sự rất cảm kích sự tinh tế của anh.
Trong nhà kho nhỏ hẹp, hai người cố tình hạ giọng.
"Không muốn bị chụp thì sao lại lên sân khấu múa?"
"Anh thấy rồi à?"
"Điệu múa đó rất xuất sắc, bỏ lỡ thì đáng tiếc lắm."
Được khen như vậy, Ôn Từ khó nén được biểu cảm vui về, cũng thoải mái giải thích với anh: "Múa dẫn ban đầu là bạn tôi, sáng nay cô ấy gặp chuyện ngoài ý muốn, không thể lên múa được, cuối cùng mới bàn bạc ra cách này."
Thịnh Kinh Lan chống cằm khẽ gật đầu: "Thế bây giờ cố định đi đầu?"
"Định qua phòng thay quần áo để thay đồ, kết quả lại bị đuổi theo tới đây." Ôn Từ thật sự không hiểu nổi: "Mấy cô người mẫu đó có rất nhiều fans, mấy nhiếp ảnh gia này chẳng có mắt nhìn gì cả."
Giành được ống kính của mấy người nổi tiếng trên mạng đó chẳng phải sẽ dễ hot hơn sao? Thịnh Kinh Lan nghiêng đầu nhìn cô chăm chăm: "Có phải cô Ôn hiểu lầm bản thân chỗ nào không?"
Ôn Từ quay đầu: "Hả?"
Anh khẽ cười, giọng điệu cũng nhẹ nhàng: "Ai cướp được ống kính của cô Ôn chắc sẽ là cái hot search tiếp theo đó."
Ôn Từ che miệng cười: "Hôm nay anh ăn đường à?"
Chứ không sao câu nào cũng ngọt vậy.
Cuộc đối thoại đã bộc lộ tâm trạng thoải mái của hai người, mở miệng nói chuyện đều là từ ngữ hoa mỹ: "Còn phải cảm ơn cô Ôn đã cho tôi hưởng thụ một bữa tiệc thị giác."
Ý cười trên mặt Ôn Từ cũng không giảm bớt, nhưng cô vẫn khiêm tốn một chút: "Anh khen nghe giả đổi thế."
"Như nào mới là thật?" Anh tự hỏi tự đáp, "Ví dụ như nốt chu sa của cô Ôn, rất đẹp."
Ôn Từ vô thức sờ lên trán, nốt chu sa này là tác phẩm mà thợ trang điểm bỗng tìm thấy linh cảm sau khi cô đeo khăn che mặt, một nét bút như vẽ rồng thêm mắt.
Cô đang định nói đúng là không tồi, Thịnh Kinh Lan lại bỗng ghé sát vào tai cô, nói một cấu sâu xa: "Tôi không nói nốt này." Không phải nốt này?
Ôn Từ nghi hoặc nhíu mày, ánh mắt nghi ngờ lướt một lượt từ trên xuống dưới, bỗng có một suy nghĩ lóe lên trong đầu.
Đột nhiên cô giơ tay lên che ngực, vành tai đỏ bừng lên, nóng ran: "Anh, anh…" Vô số con chữ chạy qua não cô, tiêu như nhà họ Ôn học cao hiểu rộng nhưng lại chỉ thốt ra được một câu: "Hạ lưu!"
Lúc múa cô mặc Hán phục thắt eo, vừa rồi chạy vội nên cổ áo trễ xuống, bên trong không có đai đeo, cũng không lộ nhiều, chỉ là không còn che được xương quai xanh.
Thế nên, nốt chu sa bên xương quai xanh bị Thịnh Kinh Lan nhìn không sót chút nào.
Chỉ là..
Người đứng đắn ai lại để ý chỗ đó, còn nói thắng trước mặt cô chứ!
Anh đúng là đồ khốn nạn mà.
Mà cái tên khốn nạn không đứng đắn kia đã thành công yểm hộ cô rời khỏi hiện trường.
ở phòng thay đồ, sau khi thay sang sườn xám, Ôn Từ tẩy trang xong rồi lại xuất hiện với thân phận người tài trợ, đĩnh đạc nói chuyện với những nhà tài trợ khác trong đám đông.
Rất nhiều người chú ý đến Linh Lung Các nhờ quạt mười hai thần hoa và bộ Hán Phục Bách Hoa Tiên mặc, còn có hai vị doanh nhân muốn bàn thương vụ thêu thùa với cô.
Ôn Từ trao đổi phương thức liên lạc với họ, đối phương tỏ vẻ vô cùng chờ mong.
Hoạt động lễ Hoa Thần diễn ra rất thành công, sắp tới Linh Lung Các cũng sẽ phát triển nhiều hơn nữa.
Cùng lúc đó, video "Vũ điệu Mười hai thần hoa" được đăng trên mạng đã hấp dẫn một bộ phận fans.
Cục văn hóa của thành Nam tuyên truyền mạnh mẽ, nhất thời đề tài "Mười hai thần hoa của thành Nam" đã trở thành tin hot trong giới.
Rất nhiều cư dân mạng đang tìm kiếm "Bách Hoa Tiên", có người tiết lộ video luyện tập, tag Lý Chiêu Tuyết và studio "Bên Làn Nước".
Cư dân mạng sôi nổi nhấn vào nick Lý Chiêu Tuyết xem, phát hiện cô ấy không chỉ là giáo viên dạy múa chuyên nghiệp mà còn có một khuôn mặt xinh đẹp không kém người mẫu.
Fans chia sẻ video múa của cô, liên tục khen bài múa cổ điển của Lý Chiêu Tuyết là kinh diễm duyên dáng, uyển chuyển nhẹ nhàng.
Trong một ngày, lượt follow và tag tên tài khoán tăng lên chóng mặt, Lý Chiếu Tuyết năm trên ghế nghỉ ngơi vô cùng bất ngờ.
Sau một hồi kinh ngạc, Lý Chiêu Tuyết vội gọi cho Ôn Từ, tiếng chuông vang lên một lúc mà không có ai nghe.
Ôn Từ mới từ Linh Lung Các về nhà, dùng mắt thường cũng thấy cô rất vui vẻ.
Khi cô về đến viện nhà mình, thấy Ôn Như Ngọc cũng ở đây, Ôn Từ tươi cười nói: "Mẹ, dạo này Linh Lung Các... Đang định chia sẻ niềm vui với người nhà, cô lại thấy khuôn mặt nghiêm khắc của Ôn Như Ngọc tràn đầy