Đám cưới kiểu Trung Quốc giữa Ôn Từ và Thịnh Kinh Lan thu hút không ít người vây xem, ngày đó, Phong Hữu Trí tình cờ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc lẫn trong đám người.
Đám đông chen chúc, người con gái ấy thoáng chốc đã biến mất trong tầm mắt.
Nỗi nhớ nhung nhiều năm trong khoảnh khắc hiện lên, anh đuổi theo, lại phát hiện cô ấy đứng với một người đàn ông khác, hai người cười cười nói nói rồi dắt tay nhau rời đi.
Anh không cam lòng bỏ cuộc, vọt tới trước mặt hai người.
Đã qua nhiều năm, anh lại nhìn thấy khuôn mặt ngày nhớ đêm mong kia.
Nhưng đối phương lại dùng ánh mắt xa lạ nhìn anh, nói cho anh biết: “Anh nhận lầm người rồi, tôi tên là Khúc Thủy.”
Anh làm sao có thể nhận sai.
Cho dù thời gian trôi qua mang đến cho bọn họ rất nhiều thay đổi, thì anh vẫn có thể nhận ra Văn Điệp trong biển người mênh mông ngay từ cái liếc mắt đầu tiên.
Anh tìm hiểu nguồn gốc, tra được tin tức của “Khúc Thủy”, biết được cô vẫn theo học thầy Trung y trong một trấn nhỏ nào đó ở thành phố Cảnh, hai thầy trò mở phòng khám sinh sống qua ngày.
Sở dĩ cô xuất hiện ở thành Nam là bởi vì đại thọ sáu mươi tuổi của bố bạn trai năm nay tổ chức gần với ngày đám cưới của Ôn Từ, muốn đến góp vui nên mới xuất hiện ở đầu phố.
Sau khi tham gia tiệc mừng thọ, Khúc Thủy cũng không nán lại thành Nam lâu.
Anh nhìn cô tạm biệt bạn trai ở sân bay, nhìn bọn họ không nỡ rời ôm lấy nhau.
Lần thứ hai tìm tới Khúc Thủy là ở phòng khám của thầy Trung y.
Phong Hữu Trí bình tĩnh quan sát chung quanh, ngăn tủ bày đầy thuốc men, ở chỗ hàng ghế dựa vào tường có hai ba bệnh nhân đang truyền nước.
Khi anh bước vào, Khúc Thủy đang cúi đầu lật xem sách thuốc, lúc cô chăm chú đọc sẽ vô thức dùng ngón cái cọ vào một góc trang sách, hơi cuốn nó vào trong.
Động tác nhỏ lơ đãng này khiến Phong Hữu Trí bất giác mỉm cười, dường như nhìn thấy Văn Điệp ngồi đối diện anh, cầm trang sách cuộn lên cho anh xem: “Phong Hữu Trí, để em làm cho anh một đóa hoa bằng trang sách nhé?”
Bị trí nhớ thúc đẩy, anh từng bước một đi tới trước bàn.
Chữ viết bị bóng tối che lấp, Khúc Thủy vô thức ngẩng đầu, đụng phải một đôi mắt sâu như biển rộng mênh mông, bên trong có những cảm xúc mà cô không thể hiểu được.
“Là anh à.” Khúc Thủy vừa nhìn đã nhận ra anh là người đàn ông từng ở trên phố gọi mình là “Văn Điệp”.
“Em nhớ tôi sao?” Đáy mắt người đàn ông xẹt qua một tia vui mừng.
Lại nghe cô hỏi: “Anh không phải người thành Nam thành ư? Sao lại ở chỗ này?”
Khóe miệng Phong Hữu Trí hạ xuống: “Em rất giống một người bạn mà tôi từng quen biết.”
“Là người tên Văn Điệp kia sao?”
“Đúng vậy.”
“Cho nên, anh tới đây là để tìm tôi?”
“Ừm.”
Người thành Nam xuất hiện ở trấn nhỏ thành phố Cảnh, chỉ cần hơi động não một chút là biết mục đích của anh không đơn thuần, Khúc Thủy nghĩ đến điểm này, lại không cảm giác được sự nguy hiểm trên người anh.
Cô thậm chí còn nhìn thấy một cảm xúc mang tên “buồn bã” trong đôi mắt đó, lòng hiếu kỳ buộc cô truy hỏi: “Người bạn kia của anh đâu rồi?”
“Cô ấy…đã chia tay tôi từ lâu lắm rồi.” Lúc nói chuyện, Phong Hữu Trí vẫn nhìn chằm chằm mặt cô.
Khúc Thủy âm thầm phỏng đoán, nào có ai dùng hai chữ “chia tay” để hình dung quan hệ bạn bè khác phái, phải là bạn gái cũ mới đúng chứ? Cho nên nhìn thấy bạn gái cũ tương tự cô, nhịn không được muốn tiếp cận?
Khúc Thủy vô thức sờ sờ mặt mình: “Thật ngại quá, chắc tại vẻ ngoài của tôi khá đại chúng.” Nói xong lại ý thức được chỗ không đúng, vậy chẳng phải đang nói người yêu cũ của anh cũng đại chúng sao?
“Không, ý tôi là, rất trùng hợp.”
Cô lật đật bổ sung thêm một câu giải thích, đúng lúc bệnh nhân mới đẩy cửa bước vào: “Bác sĩ đâu?”
Một người bố ôm đứa con vội vàng chạy tới cửa phòng khám, Khúc Thủy lập tức đứng dậy, đi qua đón đứa bé, biểu cảm nghiêm túc lại bình tĩnh: “Cháu bị gì đây ạ?”
Người bố gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi: “Thằng bé ăn táo bị mắc nghẹn, bác sĩ, cô mau cứu con trai tôi đi.”
“Anh đừng nóng vội, giao đứa bé cho tôi.” Khúc Thủy nhận đứa bé từ trong tay người bố, hai tay ôm lấy bụng đứa bé, dùng cách thức chuyên nghiệp kích thích, cứ như thế vài lần, đứa bé rốt cục cũng phun hạt táo ra.
Ăn uống bị mắc nghẹn, chuyện này lớn không lớn, nhỏ không nhỏ.
Phong Hữu Trí lẳng lặng quan sát cảnh tượng cô bình tĩnh cứu người, trong lòng như đạt được một chút an ủi hiếm có.
Lúc trước tay phải Văn Điệp bị thương, là tổn thương kinh mạch, có nghĩa là cả đời này cô sẽ bị hạn chế thêu thùa.
Lúc học đại học, Văn Điệp thi vào chuyên ngành Y, thành tích còn đứng hàng đầu, cô nói về sau nhất định phải vào bệnh viện lớn hoặc trở thành nhà bảo chế thuốc giỏi giang.
Bây giờ, cô ở trong phòng khám chưa tới một trăm mét vuông này trở thành bác sĩ trị bệnh cứu người.
Phòng khám liên tiếp có mấy bệnh nhân tới, đau đầu nhức óc hoặc té ngã đều phải khám bệnh, Khúc Thủy bận rộn nên cũng không rảnh để tâm đến Phong Hữu Trí nữa.
Phong Hữu Trí rất kiên nhẫn, đứng chờ ở đó từ trưa đến chiều.
Lúc Khúc Thủy rửa tay chuẩn bị ăn cơm lại phát hiện anh vẫn còn ở đây, thân là thầy thuốc, có lẽ trời sinh đã có tình cảm thương xót, cô nhịn không được đi tới an ủi mấy câu: “Nếu anh đã hoài niệm người bạn của anh như vậy, chi bằng cứ nói thẳng với cô ấy đi.”
“Tôi đã nói với cô ấy rồi.” Nhưng cô ấy lại không nhớ rõ những chuyện đã từng.
Khúc Thủy không hiểu được ý tứ sâu xa trong mắt người đàn ông, chỉ là mỗi lần chạm phải ánh mắt đó đều sẽ vô thức lảng tránh: “Đúng rồi, còn chưa hỏi anh tên gì.”
“Phong Hữu Trí.”
“Phong Hữu Trí…” Khoảnh khắc nghe thấy cái tên này, trong đầu Khúc Thủy hiện lên mấy chữ “Điệp lai phong hữu trí”, trái tim không hiểu sao cũng đập mạnh theo, nhịp tim khác hẳn với lúc bình thường.
Phong Hữu Trí nhìn chằm chằm phản ứng của cô, đang muốn mở miệng thì một tiếng chuông điện thoại không đúng lúc vang lên.
Sau khi nghe Khúc Thủy nhận máy, cô gọi tên người bạn trai.
Từ đó về sau, Phong Hữu Trí ở lại trấn trên, ngày nào anh cũng đến phòng khám nhưng cũng rất có chừng mực, không quấy rầy Khúc Thủy làm việc, chỉ lẳng lặng chờ đợi giống như người bảo vệ vô danh.
“Với bản lĩnh của em, có thể đến bệnh viện tốt hơn để phát huy khả năng của mình.” Phong Hữu Trí cố gắng gợi lại hồi ức của cô.
“Thầy thuốc trị bệnh cứu người thì chẳng phân biệt địa điểm.” Lúc ra ngoài cô đã nhìn thấy sự phồn hoa của thành thị, nhưng vẫn không hề nao núng mà vẫn quyết định ở lại phòng khám nhỏ trấn trên: “Hằng ngày số lượng bệnh nhân đến phòng khám cũng không ít, bệnh viện lớn có bác sĩ, phòng khám này lại chỉ có tôi và thầy.”
Mới đầu, Khúc Thủy ôm thái độ đồng tình khuyên anh nghĩ thoáng, cho đến khi người đến phòng khám hiểu lầm Phong Hữu Trí là bạn trai của cô, Khúc Thủy mới ý thức được, cho dù Phong Hữu Trí chưa bao giờ quấy rầy công việc của cô nhưng thường xuyên xuất hiện ở đây cũng đã quấy nhiễu cuộc sống của cô.
“Anh Phong, tôi hiểu tâm tình nhớ nhung bạn bè của anh, nhưng anh như vậy sẽ khiến người ta hiểu lầm quan hệ của chúng ta.
Tôi là người đã có bạn trai, như vậy không tốt.” Đây là lần đầu tiên Khúc Thủy tỏ thái độ từ chối với anh.
……
Đúng rồi, cô đã quên đi quá khứ, bước vào cuộc sống hoàn toàn mới, cũng đã có người mình thích.
Đây mới là nguyên nhân Phong Hữu Trí chậm chạp không mở miệng.
Từ chỗ Phong Hữu Trí biết được Văn Điệp mất trí nhớ, Ôn Từ mới giật mình hiểu được vì sao Khúc Thủy không nhận ra mình.
Cô càng thêm tò mò: “Vậy là lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Phong Hữu Trí nói với cô: “Tôi đã lén đi tìm thầy Trung y, ông ấy nói năm đó lên núi lấy nước sạch thì phát hiện Khúc Thủy bị thương ở bụi cỏ dưới chân núi.”
Việc bảo chế một loại thuốc nào đó đòi hỏi chất lượng nước rất cao, thầy Trung y cố ý lên núi lấy nước, phát hiện cô gái bị thương thì mang cô ấy về.
Cô gái sau khi tỉnh lại mất trí nhớ, mặt cũng bị cảnh cây cảo bị thương khi lăn xuống, may mắn được thầy Trung y cứu giúp, không để lại sẹo.
Thầy Trung y từng dẫn cô gái đến đồn công an gần đó báo án, kết quả chẳng đi đến đâu, nào có ai biết Văn Điệp mà ông cứu không phải người thành phố Cảnh.
Trên mặt cô gái mang thương tích lại không có chỗ nào để đi, thầy Trung y tạm thời giữ cô ấy lại, lấy hài âm “Lấy nước” đặt tên cho cô ấy là “Khúc Thủy”, để cô ấy tạm thời ở lại nơi này dưỡng thương.
Khúc Thủy tri ân báo đáp, thường đến phòng khám hỗ trợ, thầy Trung y phát hiện cô ấy có hiểu biết về thuốc, dần dần dạy cô ấy học được rất nhiều điều, hai người trở thành thầy trò, Khúc Thủy cũng hoàn toàn định cư ở đây.
Về phần Văn Điệp rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, chỉ có chính cô ấy mới biết.
Ôn Từ nghe xong cau mày: “Cô ấy mất trí nhớ, cậu không định nói cho cô ấy biết sự thật sao?”
Phong Hữu Trí tự giễu một tiếng: “Tôi sợ.”
“Lúc trước cô ấy bị người ta đưa từ thành phố Vân đến thành phố Cảnh, chắc chắn đã trải qua chuyện không hay, tôi không chắc cô ấy có tiếp nhận được đoạn ký ức kia không.
Quan trọng hơn là, cô ấy đã có cuộc sống mới, có…người yêu mới.”
Không ai hy vọng Văn Điệp nhớ lại quá khứ hơn anh, nhưng khi anh nhìn thấy Văn Điệp hài lòng ở lại phòng khám chữa bệnh cho người trên trấn, nội tâm của anh lại không nói nên lời, cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Thật ra anh đã lén nhờ thầy Trung y thăm dò Văn Điệp, hỏi cô có muốn tìm lại ký ức không.
Không cần hoài nghi, cô trả lời là cũng muốn, nhưng cô còn nói: “Có thể nhớ lại tự nhiên