Phong Hữu Trí không ngờ trên đường trở về sẽ gặp được cô, giống như đang chứng thực những lời Thịnh Kinh Lan nói trong điện thoại.
“Lúc trước có người cướp cô ấy khỏi tay cậu, bây giờ cậu không muốn bắt những người đó sao?” Thịnh Kinh Lan vừa mở miệng đã khơi gợi oán hận và lửa giận của anh.
“Đương nhiên tôi muốn.” Anh nằm mơ cũng muốn những người đó bị pháp luật trừng phạt, nhưng mà Văn Điệp đã mất trí nhớ, manh mối cũng đứt đoạn.
“Người mất trí nhớ thiếu cảm giác an toàn, cô ấy ở trong trấn nhỏ quá lâu và cũng đã quen với cuộc sống hiện tại, nên vô thức cảm thấy thoải mái.
Nhưng nếu ngày nào đó cô ấy khôi phục lại trí nhớ, những chuyện xảy ra như một cái kết đã định trước, nhớ rằng cậu tìm được cô ấy nhưng không nhận cô ấy…” Từng câu từng chữ của Thịnh Kinh Lan như một bước đệm, tích lũy sức mạnh đến tận cùng rồi cuối cùng ném ra một câu: “Cậu không sợ cô ấy hận cậu à?””
Chữ “hận” này đập mạnh vào trái tim Phong Hữu Trí, ép anh không thở nổi.
Thịnh Kinh Lan dùng từ ngữ sắc bén, từng dao từng dao đâm vào lòng người: “Hoặc là, cậu rộng lượng đến mức có thể chắp tay dâng cho người khác, tận mắt nhìn cô ấy gả cho người đàn ông khác, sinh con dưỡng cái cho người khác, cậu cũng không bận tâm không hối hận?”
Hàng loạt câu chất vấn khiến Phong Hữu Trí dần dần bị đả kích, siết chặt nắm đấm đến mức nổi đầy gân xanh: “Đủ rồi.”
Đúng thực là anh rất muốn tìm được sự thật, không cam lòng để Văn Điệp trở thành vợ của người khác, càng sợ Văn Điệp hận mình.
Phong Hữu Trí một tay che mặt, trong lòng lạnh lẽo như nước chảy dưới cầu đá.
Thì ra nội tâm của mình cũng không bằng phẳng như ngoài miệng.
Nếu như có thể buông xuống, vào ngày sinh nhật hằng năm của Văn Điệp anh sẽ không tới các thành phố lớn để chiếu màn hình.
Nếu như có thể buông xuống, anh sẽ không chờ đợi một người đã bị phán tử vong từ tám năm trước.
Nếu như có thể buông xuống, ở thời điểm biết rõ Văn Điệp đã có bạn trai, anh sẽ không nán lại trấn nhỏ để tham luyến chút bình yên khi được nhìn thấy nhau.
Cái gọi là điềm tĩnh của anh chỉ bởi vì chuyện khiến anh mất kiểm soát vẫn chưa xảy ra thôi.
Gần phòng khám có một cây cầu đá, ban đêm không ít người đến bên này hóng mát, Phong Hữu Trí đi từ một góc không người đến dưới ánh đèn, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc kia.
Lấy tính cách của anh, có lẽ sẽ yên lặng canh giữ ở phía sau cô, hộ tống cô về nhà.
Nhưng lời nói của Thịnh Kinh Lan vẫn còn văng vẳng bên tai, thế là cái tên “Văn Điệp” cứ thế thốt ra.
Khúc Thủy vô thức quay đầu lại, hai người đứng xa xa nhìn nhau, cho đến khi giọng nói của Lý Lăng Viễn lần nữa từ trong di động truyền ra.
Lý Lăng Viễn không nghe rõ cái tên kia, tiếp tục đặt ra nghi vấn: “Không có quan hệ? Lúc ở thành Nam quan hệ của chúng ta rất tốt, bây giờ mới không lâu mà em đã muốn chia tay với anh.”
Khúc Thủy đã không nghe rõ người bên kia điện thoại đang nói gì, chỉ nhìn thấy người đàn ông trước mặt từng bước một đi về phía mình, cho đến khi cái bóng của họ chồng lên nhau trên mặt đất.
Anh không nói gì, Khúc Thủy lại không khỏi lui về phía sau một bước.
Dường như không muốn để cho hai người đàn ông biết đến sự tồn tại của đối phương, thậm chí cô còn có chút chột dạ vì điều này.
Trước mặt Phong Hữu Trí, bất luận thế nào Khúc Thủy cũng không thể tiếp tục đề tài vừa rồi, cô quay sang bên cạnh rồi nói với người trong điện thoại: “Chúng ta gặp mặt nói chuyện đi.”
“Được, gặp mặt nói chuyện.” Trong lời nói của Lý Lăng Viễn tràn đầy không phục.
Cúp điện thoại, Khúc Thủy ngẩng đầu lên, phát hiện người nọ lại đi theo, thái độ từng bước ép sát này không giống như bình thường.
“Anh Phong, anh lại coi tôi là bạn anh sao?” Cô còn nhớ rõ cái tên Phong Hữu Trí vừa gọi từ sau lưng, không phải Khúc Thủy mà là Văn Điệp.
Phong Hữu Trí chăm chú nhìn cô: “Anh biết em là ai.”
Khúc Thủy: “Ồ.”
Hai người cứ giằng co như vậy, không ai chịu mở miệng, cũng không ai đi trước.
Khúc Thủy không thể thích ứng với bầu không khí như vậy, trong lòng ngứa ngáy khó chịu nói không nên lời.
Cô cắn môi, thử thăm dò: “Nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây.”
Phong Hữu Trí giơ tay chặn đường cô: “Nếu có thời gian, em có muốn nghe anh kể chuyện không?”
Trong lòng Khúc Thủy dâng lên dự cảm mãnh liệt, Phong Hữu Trí hiện tại định kể cho cô nghe chuyện của Văn Điệp.
Không biết tại sao, cô vốn nên rời đi lại lựa chọn ở lại: “Được.”
Năm mười hai tuổi, Văn Điệp theo học việc Tống Lan Chi, bởi vậy mới kết bạn với Phong Hữu Trí.
Một câu trêu chọc “Văn Điệp Phong Hữu Trí*” của Ôn Từ kéo hai người sát lại gần nhau, người bên ngoài cũng thích lấy câu này ra trêu chọc hai người.
Bọn họ học cùng lớp, Văn Điệp hiếu học nên hay nhờ Phong Hữu chỉ dẫn, thường xuyên qua lại, liên hệ giữa hai người càng ngày càng chặt chẽ.
(*Văn Điệp Phong Hữu Trí nằm trong hai câu đối của Thường Châu Triệu: Điệp lai phong hữu trí; nhân khứ nguyệt vô liêu.
Tạm dịch: Bướm đến gió dào dạt; Người đi trăng buồn tẻ.)
Thiếu niên thiếu nữ thời thanh xuân hấp dẫn lẫn nhau, nhưng không ai chủ động chọc thủng mối quan hệ này, mãi đến khi có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Văn Điệp vì cứu Phong Hữu Trí nên tay đã bị thương.
“Đó là vào một buổi kỷ niệm ngày thành lập trường, bọn anh đang tập luyện trên sân khấu, đạo cụ trên đỉnh đầu bỗng nhiên rơi xuống, cô ấy giơ tay đỡ, tấm sắt đập vào cánh tay cô ấy.” Phong Hữu Trí mãi mãi sẽ không quên cảnh tượng kia, cô gái dũng cảm vọt tới trước mặt anh, thay anh đỡ lấy tai nạn.
“Đạo cụ kia làm bằng sắt, rất nặng, cô ấy ngã xuống trước mắt anh, chảy rất nhiều máu.”
Anh dùng từ ngữ giản dị nhất tự thuật chuyện xưa, rõ ràng không có quan hệ gì với mình, thế nhưng Khúc Thủy lại cảm thấy nhịp tim đập nhanh hơn, hô hấp cũng trở nên dồn dập vài phần.
Xuyên qua ánh mắt của Phong Hữu Trí, cô tựa như nhìn thấy cảnh tượng trong lời miêu tả của anh, thiếu niên đứng ở trên sân khấu chói mắt, vật nặng trên đỉnh đầu rơi xuống, cô gái không chút do dự xông lên, định lấy tay ngăn cản.
Nhưng mà đạo cụ kia có lực tác động quá lớn, khiến cô nằm rạp trong vũng máu.
Khúc Thủy cảm giác cánh tay phải của mình bắt đầu âm ỉ đau, tựa như đi theo câu chuyện của Phong Hữu Trí, tự mình trải qua một cảm giác kinh hồn bạt vía.
“Khó trách…” Khó trách nhớ mãi không quên cô gái tên Văn Điệp đó, trái tim thời niên thiếu cộng thêm ân tình lấy thân bảo vệ lẫn nhau, cả đời này cái tên Văn Điệp đã cắm rễ thật sâu trong lòng Phong Hữu Trí.
Câu chuyện tiếp tục.
Văn Điệp vì bảo vệ Phong Hữu Trí mà bị thương, nhà họ Phong dốc hết toàn lực cung cấp trị liệu tốt nhất cho cô nhằm bảo vệ bàn tay kia, chỉ là từ nay về sau cô không thể cầm kim thêu ra tác phẩm tinh xảo.
Con đường thêu thùa của cô gần như đã đứt đoạn.
Nhà họ Phong thấy thẹn với Văn Điệp, khi Phong Hữu Trí chuyển khỏi thành Nam, bọn họ đã mang Văn Điệp đi, đến một thành phố khác sinh sống.
Cô sống ở đó rất tốt, bố mẹ Phong biết hai đứa trẻ tâm ý tương thông nên gần như đã ngầm thừa nhận quan hệ của họ.
Lúc học đại học, hai người chính thức yêu đương.
Bọn họ đều là những người nổi bật trong trường, thành tích chuyên ngành ưu tú, bề ngoài cũng xứng đôi, lại có duyên quen biết từ nhỏ nên càng làm cho người bên ngoài hâm mộ không thôi.
Nếu không có gì bất ngờ, Phong Hữu Trí dự định cầu hôn Văn Điệp vào ngày tốt nghiệp.
Câu chuyện đến đây, Phong Hữu Trí trở nên trầm mặc.
Khúc Thủy rất muốn biết tiến triển sau đó, vì thế chủ động truy hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Phong Hữu Trí nghiêng đầu, nhìn vào ánh mắt tò mò của cô, khó khăn mở miệng: “Cô ấy mất tích.”
“Một ngày rất bình thường, bọn anh hẹn gặp nhau ở hiệu sách, nhưng cô ấy không đến.”
Văn Điệp biến mất vào một ngày rất bình thường, từ đó về sau trở thành khúc mắc nhiều năm không thể vượt qua của Phong Hữu Trí.
Đoạn thời gian đó anh cả đêm không cách nào ngủ yên, mở mắt ra là lập tức tìm kiếm tung tích của Văn Điệp, chỉ cần có người cung cấp một chút manh mối, cho dù không hợp lý thì anh cũng sẽ tự mình đi kiểm tra.
“Anh đã tìm cô ấy rất lâu.”
“Mọi người xung quanh đều bắt anh chấp nhận sự thật đã mất đi cô ấy, nhưng anh không hề cảm thấy cô ấy sẽ nhẫn tâm rời bỏ anh như vậy.”
“Một năm, hai năm… Năm năm…” Vô số ngày đêm tích lũy nhớ nhung, như sông núi kéo dài, vĩnh viễn không đoạn tuyệt.
Mấy năm nay anh thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy mình rơi vào một mảng thế giới đen kịt, Văn Điệp khóc hỏi anh vì sao không tìm được cô.
Anh thường xuyên bừng tỉnh từ trong giấc mộng, cứ thế sống một cuộc sống tê liệt khi mất đi Văn Điệp.
Anh đi qua những nơi Văn Điệp từng nhắc đến là muốn đi, ôm tâm nguyện cực kỳ bé nhỏ là tìm được bóng dáng quen thuộc ở trong thế giới mênh mông này, mãi cho đến bây giờ.
“Có lẽ, cô ấy chỉ là tức giận vì anh không kịp thời tìm được cô ấy; có lẽ, cô ấy chỉ là bởi