Đương nhiên, cuối cùng Phong Hữu Trí không hoàn toàn làm theo lời của Thịnh Kinh Lan, chỉ là sau khi lẳng lặng làm bạn, anh ấy đã đưa Khúc Thủy về nhà.
Khi đối mặt với anh ấy, Khúc Thủy muốn nói lại thôi.
Nhìn thấy khuôn mặt của Phong Hữu Trí, cô sẽ nhớ tới “mình” và anh ấy trong album ảnh điện thoại di động, mà bây giờ cô lại mang thân phận Khúc Thủy, còn là bạn gái trên danh nghĩa của Lý Lăng Viễn.
May là Phong Hữu Trí cũng không từng bước ép sát như trên cầu đá, thoáng cái lại trở về dáng vẻ quân tử ôn hòa lịch sự kia.
Buổi tối hôm đó, Khúc Thủy trằn trọc khó ngủ, mở mắt nhắm mắt đều là hình ảnh hai người thân mật bên nhau, vất vả lắm mới đi vào giấc ngủ, trong mơ vẫn còn dây dưa với người nọ.
Trong mơ, Phong Hữu Trí kéo tay cô, nhiều lần nói cho cô biết “Em chính là Văn Điệp”, lúc này Lý Lăng Viễn lại lao ra kéo cô đến trước mặt mình, nói cho cô biết: “Em là Khúc Thủy, là bạn gái của anh.”
Lúc này trời vừa sáng, đi ngủ một giấc tỉnh dậy mà cảm giác lại mệt mỏi, đầu óc cũng mơ hồ.
Khúc Thủy cố gắng mở mắt, đứng lên gọi điện thoại cho thầy Trung y báo hôm nay không đến phòng khám.
Cô định đến thành Nam một chuyến, bất kể là xuất phát từ chủ ý của mình hay là chân tướng Phong Hữu Trí mang đến, cô cũng phải mau chóng làm rõ với Lý Lăng Viễn.
Khúc Thủy xem vé máy bay buổi chiều, nói cho Lý Lăng Viễn biết mình sắp đến thành Nam, lại biết được Lý Lăng Viễn đã ở sân bay.
Anh ta cũng không phải mua vé sau cuộc điện thoại kia mà đã định tới đây từ lâu, tối hôm qua chỉ là thăm dò ý tứ Khúc Thủy trước, kết quả lại xảy ra mâu thuẫn.
Trong thị trấn không có quán cà phê, hai người hẹn gặp nhau ở một quán trà.
Lý Lăng Viễn nhìn cô thật sâu: “Lần trước tiễn nhau ở sân bay, rõ ràng chúng ta rất hòa hợp.”
Khúc Thủy mất tự nhiên rũ mắt.
Lần trước ở sân bay Lý Lăng Viễn đột nhiên ôm cô, thật ra cả người cô cứng ngắc, chỉ là nhớ đến quan hệ bạn trai bạn gái nên mới không từ chối.
Khúc Thủy nắm chặt hai tay, nước trà đưa đến trước mặt nhưng không ai động tới: “Xin lỗi, là em chưa suy nghĩ kỹ đã đồng ý anh.”
“Cho nên ý của em là, lúc trước đồng ý anh chỉ là nhất thời hồ đồ, bây giờ em hối hận nên muốn chia tay với anh?” Lý Lăng Viễn quan sát cô: “Em đã từng thích anh bao giờ chưa? Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi?”
Khúc Thủy không thể đáp lời.
Lúc ấy đồng ý với Lý Lăng Viễn thực ra là cô ôm tâm tình thử nghiệm, có cảm động vì sự kiên trì không ngừng của anh ta, cũng vì muốn trấn an thầy Trung y, điều duy nhất thiếu chính là sự rung động thật lòng.
Khúc Thủy vỗ về lồng ngực.
Cảm giác nhịp tim đập mất kiểm soát này chỉ xuất hiện vào tối hôm qua khi Phong Hữu Trí hôn lên vành tai cô.
Cô nheo mắt lại, bắt mình đừng nghĩ nữa.
“Xin lỗi.” Đây là đáp án duy nhất cô có thể cho Lý Lăng Viễn.
Hai người chia tay cũng không vui vẻ gì, Lý Lăng Viễn theo đuổi suốt một năm nhưng chỉ mới yêu đương được hai tháng, cho nên cứ cảm thấy không cam lòng.
Huống hồ trong hai tháng này hai người cũng không gặp mặt mấy lần, giấc mộng lớn bỗng hóa thành hư vô, dù là ai cũng cảm thấy khó chịu.
Khúc Thủy cảm thấy áy náy với anh ta, nhưng chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, cô đã từng thử tiếp xúc với Lý Lăng Viễn, chỉ là kết quả không được như ý muốn mà thôi.
Buổi chiều, Khúc Thủy trở lại phòng khám hỗ trợ, Phong Hữu Trí đã có mặt ở đó.
Tính tình anh ôn hòa, có lúc có thể trò chuyện rất lâu với người già đang truyền dịch, có lúc sẽ ngồi xổm xuống dỗ dành bạn nhỏ khóc rống.
Anh không biết y thuật, lại dùng một phương thức khác chữa lành cho bệnh nhân.
Thầy Trung y cứ luôn miệng khen Phong Hữu Trí.
Từ Phong Hữu Trí, ông ấy biết được thân phận của Văn Điệp, đồng thời cũng hiểu rõ chuyện cũ trước kia của hai người, thổn thức không thôi.
Phong Hữu Trí xin ông ấy giữ bí mật, ông ấy làm như không biết gì, thậm chí còn hối hận vì đã tác hợp học trò với Lý Lăng Viễn: “Nếu cậu đến sớm một chút thì tốt biết bao.”
“Là lỗi của cháu, đã không tìm được cô ấy sớm hơn.” Nhưng nếu đã tìm được, anh sẽ không buông tay nữa.
Tối hôm qua anh đã thỉnh giáo Thịnh Kinh Lan là nên làm thế nào để Khúc Thủy chia tay với Lý Lăng Viễn?
Một câu nói của Thịnh Kinh Lan khiến anh khắc sâu trí nhớ: “Chỉ cần vung cuốc tốt, không có góc tường nào không đào được.”
(*đào góc tường: cướp người yêu của bạn bè) Điều anh cần làm nhất bây giờ là phải thường xuyên xuất hiện ở trước mặt Khúc Thủy, nhắc nhở cô chính là Văn Điệp, cứ như vậy, ít nhất cô sẽ không cách nào tĩnh tâm mà yêu đương với Lý Lăng Viễn.
“Đầu tiên, cậu phải làm cho cô ấy quen với sự hiện diện và tiếp xúc của cậu, chẳng hạn như gặp gỡ, đụng chạm tay chân.”
“Thứ hai, giả vờ vô tình nhắc đến chuyện trước đây của hai người trước mặt cô ấy, nghĩ được thì nói, không nghĩ được thì bịa ra, để cô ấy ý thức được hai người đã từng rất thân thiết.”
Nghĩ đến việc Ôn Từ đã từng quyết tuyệt nói chia tay với Thịnh Kinh Lan, vậy mà Thịnh Kinh Lan vẫn có bản lĩnh bắt được người về tay, thậm chí làm cho một Ôn Như Ngọc yêu con gái như mang sống gật đầu, Phong Hữu Trí hoàn toàn tin tưởng năng lực của Thịnh Kinh Lan không chút nghi ngờ.
Hồi ức giữa anh và Văn Điệp nhiều như sao, không trộn lẫn nửa phần giả dối, cho dù đối phương vặn nắp bình hay hắt xì một cái thì đều có câu chuyện tương ứng đã từng xảy ra trong quá khứ.
Trong phòng khám, Phong Hữu Trí luôn gọi cô là “Khúc Thủy”.
Buổi tối bệnh nhân dần dần rời đi, Khúc Thủy thu dọn đồ đạc chuẩn bị đóng cửa, Phong Hữu Trí đứng ở phía sau bỗng nhiên mở miệng gọi: “Văn Điệp.”
“Hả?” Cô theo phản xạ quay đầu lại, ánh mắt tràn ngập vui mừng.
Từ đầu đến cuối cô rất có cảm giác với cái tên của mình, cho nên mới có thể lập tức quay đầu lại mỗi lần Phong Hữu Trí gọi “Văn Điệp”.
Khúc Thủy kịp phản ứng, cánh môi mấp máy, nhất thời không biết nên nói gì.
Đối mặt với sự chờ mong của Phong Hữu Trí, cô chỉ có thể lắc đầu: “Xin lỗi, em vẫn không nhớ được bất cứ chuyện gì về quá khứ.”
“Em có bằng lòng theo anh đến nơi đã từng sống không?” Phong Hữu Trí lớn mật mời cô: “Đến thành phố Vân hoặc là đến thành Nam, Ôn Từ cũng rất nhớ em.”
“......”
Trong câu chuyện của Phong Hữu Trí, cô biết được Văn Điệp và Ôn Từ là bạn cũ, đáng tiếc lúc trước Thịnh Kinh Lan mang Ôn Từ tới đây bốc thuốc, cô lại bỏ lỡ vì bận đi khám bệnh.
Nếu như ngày đó cô ở lại phòng khám, có phải là đã sớm biết thân phận của mình, cũng sẽ không đến thành Nam gặp được Lý Lăng Viễn.
Chuyện đã đến nước này, Khúc Thủy muốn tìm lại ký ức đã từng.
Thầy Trung y tỏ vẻ ủng hộ: “Con còn trẻ, đừng mãi nhốt mình trong phòng khám nho nhỏ này.”
Khúc Thủy lắc đầu: “Thầy, con chưa bao giờ cảm thấy phòng khám này nhỏ, ở đây cũng có rất nhiều bệnh nhân cần chúng ta.”
Thầy Trung y hiền lành đáp: “Cô bé, con về thăm đi, người thân và bạn bè của con vẫn đang chờ con.”
Văn Điệp từ bé đã mất bố mẹ, ở nhờ trong nhà thân thích, sau đó theo nhà họ Phong chuyển đến thành phố Vân, dần dần cắt đứt liên lạc.
Văn Điệp đã mất tích nhiều năm, hầu hết mọi người đều tưởng cô không còn sống trên đời này nữa, chỉ có Phong Hữu Trí vẫn tìm kiếm cho đến nay.
Trở lại thành Nam, Phong Hữu Trí dẫn cô đến trường học cũ, sân trường tu sửa qua có chút thay đổi so với mười mấy năm trước, nhưng vẫn cho cô một cảm giác thân thiết.
Lúc cô còn là Khúc Thủy đã rất muốn đến thành phố này, luôn cảm thấy văn hóa của thành phố này làm cô thích thú, thì ra là bởi