Công việc của hai vợ chồng đều liên quan đến kế thừa văn hóa, là những chuyên gia đáng kính nể.
Phóng viên phỏng vấn đã viết một bài báo khen ngợi họ hết lời, lượt view cũng tăng vọt.
Sau triển lãm văn hóa, thành tích của phòng làm việc “Tàng Trân” phát triển không ngừng, Ôn Từ bắt đầu tuyển dụng thợ may có kinh nghiệm, chính thức tiếp nhận công việc đặt may sườn xám.
Có lẽ gần đây công việc bận rộn cộng với thời tiết nóng bức nên Ôn Từ làm việc không được hiệu quả lắm, ngày nào Thịnh Kinh Lan cũng đến đón cô tan làm đúng giờ, tránh để cô ôm đồm nhiều việc.
Nhưng mà Ôn Từ về đến nhà vẫn không nghỉ ngơi được, lại mở máy tính ra xem bản thiết kế.
Ngồi trước máy tính một hồi, cơ thể lại bắt đầu nóng lên, Ôn Từ liếc mắt nhìn nhiệt độ trong phòng rồi giơ tay xoa xoa đầu, cảm thấy chóng mặt.
Màn hình dần dần mờ đi, cô vô thức gọi tên “Thịnh Kinh Lan”, sau đó mất đi ý thức.
Tỉnh lại lần nữa, chung quanh là một màu trắng xóa và im ắng, Ôn Từ chậm lại một lát mới phát hiện mình đang ở bệnh viện.
Bàn tay được người khác nắm lấy, ấm áp dễ chịu.
Ôn Từ thoáng giật mình, đánh thức Thịnh Kinh Lan đang canh giữ ở bên cạnh, hai người đối diện tầm mắt, trầm mặc không nói gì.
Đôi mắt màu hổ phách của anh vô cùng thâm trầm, trong lòng Ôn Từ thoáng lộp bộp: “Em làm sao vậy?”
Người đàn ông lời ít ý nhiều: “Mệt mỏi.”
Biết mình không mắc bệnh gì, Ôn Từ bắt đầu chột dạ.
Trong khoảng thời gian này cô đặt toàn tâm toàn ý vào phòng làm việc, Thịnh Kinh Lan đã khuyên cô rất nhiều lần, thậm chí tìm mọi cách đưa cô ra ngoài nghỉ ngơi cũng bị cô từ chối.
Cô kiên trì nói mình không sao, kết quả vừa quay đầu đã vào bệnh viện, khó trách sắc mặt Thịnh Kinh Lan không tốt.
Ôn Từ của hiện tại đã biết cách đối phó với anh, lòng bàn tay phủ lên mu bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, tỏ rõ yếu đuối: “Sau này em sẽ chú ý hơn.”
“Nghe lời anh nghỉ ngơi đầy đủ?”
“Ừm.”
“Tan ca đúng giờ?”
“Ừm ừm.”
Thịnh Kinh Lan nheo mắt, thừa thắng xông lên: “Về nhà không đụng vào công việc?”
“Ừm...” Cô không nói dối, do dự nói: “Thỉnh thoảng cũng cần bắt kịp tiến độ hay gì đó.”
Thịnh Kinh Lan: “Ha.”
“Nhưng mà!” Cô vội vàng sửa chữa: “Em sẽ cố gắng không mang công việc về nhà.”
Nói xong câu này mới thấy mặt người đàn ông hơi giãn ra.
Ôn Từ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng chuyện sau này cứ để sau này tính tiếp vậy, bỗng nhiên có một bàn tay duỗi tới áp vào bụng cô.
Lúc hai người ở bên nhau, Thịnh Kinh Lan rất thích chạm vào cô, Ôn Từ vô thức cho rằng anh chỉ muốn đụng chạm, bèn đứng đắn nhắc nhở: “Đây là bệnh viện.”
“Anh biết.” Người đàn ông nhướng mày, nhưng tay không dời đi.
Ôn Từ trừng anh: “Vậy anh còn sờ?”
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, ngước mắt lên:
“Bé con, hình như anh quên nói cho em biết một chuyện.”
Mặt Ôn Từ lộ vẻ nghi hoặc: “Hả?”
Chợt nghe thấy anh dùng giọng điệu “Hôm nay thời tiết không tệ” thuận miệng nói ra một tin tức kinh khủng: “Em mang thai, hai tháng rưỡi rồi.”
Trong phút chốc, không khí tựa như ngưng đọng, cả thế giới yên tĩnh bên tai Ôn Từ.
Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, thấy vẻ mặt anh vẫn điềm tĩnh như thường, bỗng hoài nghi mình nghe lầm: “Em, mang thai?”
Cô giơ tay chỉ về phía mình, tận mắt nhìn thấy Thịnh Kinh Lan gật đầu.
Ôn Từ hít một hơi thật sâu rồi cúi đầu nhìn bụng mình, nơi đó không có gì khác thường ngày, rồi lại có gì đó khác biệt.
Tâm trạng trong khoảnh khắc đó nên hình dung thế nào đây? Kinh ngạc, khó tin, còn có sự vui mừng đầy bất ngờ.
Cô bất giác cong khóe môi, mặt mày lộ ra vẻ dịu dàng.
Lúc cô và Thịnh Kinh Lan kết hôn đã nói thuận theo tự nhiên, đứa bé này đến ngoài dự liệu, nhưng cũng nằm trong kế hoạch.
Lúc cô đang đắm chìm trong tưởng tượng, lại nghe Thịnh Kinh Lan đưa ra đề tài: “Còn có...”
Ôn Từ tò mò ngẩng đầu, thấy anh giơ hai ngón tay lên.
Lúc đầu Ôn Từ chưa hiểu ý tứ của động tác này, cho đến khi Thịnh Kinh Lan chỉ vào bụng cô: “Hai đứa.”
Ôn Từ lặp lại: “Hai đứa?”
Thịnh Kinh Lan gật đầu: “Thai đôi.”
Ôn Từ: “Hả?”
Thịnh Kinh Lan: “Ừm.”
Trong phòng bệnh, cặp vợ chồng sắp làm bố mẹ này bỗng nhiên trở nên trầm mặc, sau đó xảy ra một loạt đối thoại kỳ lạ.
Ôn Từ nuốt một ngụm nước miếng, nhất thời không biết nên nói gì.
Cô nhìn chằm chằm Thịnh Kinh Lan, Thịnh Kinh Lan cũng nhìn cô không rời mắt.
Thật lâu sau, Ôn Từ mở miệng hỏi: “Sao nghe được tin tức này mà thấy anh chẳng bất ngờ gì vậy?”
Sắc mặt người đàn ông trầm tĩnh, giọng điệu nghiêm túc: “Anh là bố, đương nhiên phải trầm ổn một chút.”
Ôn Từ “À” một tiếng, cúi đầu nhìn bàn tay dán trên bụng cô không nỡ dời đi, vẫn giữ thái độ hoài nghi với lời nói của anh.
Mãi đến khi Thịnh Kinh Lan đi làm làm thủ tục xuất viện cho cô, trong lúc bác sĩ dặn dò cô những công việc cần chú ý, Ôn Từ tò mò hỏi một câu: “Lúc biết được tin tức này, chồng tôi có phản ứng gì không?”
Bác sĩ nghe vậy thì thoáng chần chờ, sau đó lại ho khan che giấu ý cười: “Lúc mới ôm cô đến bệnh viện, anh Thịnh rất lo lắng, sau đó kiểm tra ra mang thai, còn là thai đôi, anh ấy bỗng nhiên ngây ngẩn, rồi tự dưng cười to không ngừng.
Nghe y tá khoa nói anh ấy gặp ai ở ngoài hành lang cũng nói là ‘vợ tôi có thai rồi, còn là thai đôi’.”
Đây mới là phản ứng chân thật nhất của Thịnh Kinh Lan.
Chứ không hề trầm ổn bình tĩnh như lời anh nói.
Làm xong thủ tục, Thịnh Kinh Lan trở về đón cô xuất viện, Ôn Từ vừa chuẩn bị xuống giường đã bị anh chặn ngang ôm lấy, không để chân cô chạm đất mà bế thẳng vào xe.
Ôn Từ tỏ vẻ hành vi của anh quá khoa trương.
Thịnh Kinh Lan không hề cảm thấy như thế: “Bé con, bây giờ em nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Ôn Từ: “Đi bộ không ảnh hưởng chứ....”
Thịnh Kinh Lan nghiêm túc nói: “Xin tuân theo lời dặn của bác sĩ.”
Ôn Từ nói rõ: “Lời dặn của bác sĩ không hề nói cần người khác ôm.”
Thịnh Kinh Lan phản bác: “Cũng không nói không cho ôm.”
Có lúc anh rất bá đạo, muốn có lý hay không còn phải xem tâm trạng, Ôn Từ nhớ tới những lời bác sĩ miêu tả trong phòng bệnh, cũng không vạch trần ông bố tương lai giả vờ bình tĩnh này nữa.
Thịnh Kinh Lan lúc này lại không khoe khoang trắng trợn như trước, chỉ nói chuyện Ôn Từ mang thai cho Tống Lan Chi và Ôn Như Ngọc biết, còn có mấy người bạn thân thiết bên cạnh.
Bạn bè gửi lời chúc mừng, Viên Tây Mạc chủ động chia sẻ cho cô một đống kinh nghiệm trong thời kỳ mang thai, Viên Quả Quả ghé vào màn hình chào hỏi cô: “Dì Ôn ơi, dì sắp sinh em trai hay là em gái ạ?”
“Dì cũng không biết nữa.”
Viên Quả Quả cất giọng non nớt: “Mẹ nói trong bụng dì có tới hai em bé, hay là dì sinh một bé trai một bé gái đi ạ, vậy thì cháu sẽ vừa có em trai vừa có em gái!”
Ôn Từ cười nói: “Chuyện này dì cũng không hứa được nha.”
Trẻ con bây giờ trí nhớ rất tốt, lời nào nói ra cũng ghi tạc trong lòng, chưa có gì chắc chắn nên Ôn Từ không thể hứa hẹn.
Một lớn một nhỏ trò chuyện qua video rất vui vẻ, trong lúc Viên Tây Mạc rời khỏi ống kính, chỉ còn lại có Viên Quả Quả.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn che ở bên miệng, Viên Quả Quả nhỏ giọng nói: “Dì Ôn ơi, cháu nói cho dì biết một bí mật, bố cháu cũng muốn sinh em trai em gái với mẹ cháu đấy ạ, nhưng mẹ không đồng ý lời cầu hôn của bố cháu.”
Mới có mấy tuổi mà lại thảo luận chuyện của người lớn một cách nghiêm túc, Ôn Từ không khỏi buồn cười: “Quả Quả, cháu biết cầu hôn là gì sao?”
“Đương nhiên! Cháu là cô bé thông minh nhất nhà trẻ mà ạ.” Viên Quả Quả vỗ ngực, rất đắc ý: “Cầu hôn ý là muốn kết hôn, kết hôn là bố mẹ ở chung với nhau.”
Lúc trước, bố ruột của Quả Quả là Tần Châu Việt thông qua sự kiện sông băng điều tra được tin tức của Viên Tây Mạc, nhanh chóng tìm được hai mẹ con.
Trên chuyện này Viên Tây Mạc rất thoải mái, thấy anh ta tìm tới cửa thì thẳng thắn thừa nhận thân phận của hai bố con, cũng không hạn chế Tần Châu Việt đến thăm con gái.
Cô ấy vẫn làm công việc mình thích như thường ngày, Tần Châu Việt mang con gái ra ngoài chơi cô ấy cũng không ngại, lúc tâm trạng tốt thậm chí còn chịu nể mặt ăn tối với Tần Châu Việt.
Nhưng mà, quan hệ của hai người cũng chỉ dừng lại ở đây.
Viên Tây Mạc thẳng thắn bày tỏ cả đời này mình không có ý định kết hôn, Tần Châu Việt muốn làm gì thì cứ làm, nhưng đừng mong cô ấy đáp lại bằng mối quan hệ hôn nhân.
Viên Tây Mạc sống tiêu sái đã quen, cũng vì thế mà giam chặt được trái tim lãng tử của Tần Châu Việt.
Ôn Từ là người đứng xem, chỉ có thể tỏ vẻ tôn trọng quyết định của Viên Tây Mạc.
Gọi video xong cô lại mệt rã rời, nằm ở nhà ngủ một giấc đến trưa.
Buổi chiều, Tống Lan Chi tự mình đưa tới một số món ăn bổ dưỡng phù hợp với khẩu vị hiện tại của Ôn Từ, Ôn Như Ngọc cũng đang ở đây, chỉ là ngồi trước con gái nhưng không cười nổi.
Ôn Từ nhất thời không rõ tâm tư của mẹ, lén hỏi bà ngoại: “Cháu mang thai, mẹ cháu không vui hay sao ạ?”
Tống Lan Chi vội vàng trấn an: “Cháu đừng nghĩ lung tung, mấy món ăn mang đến cho cháu hôm nay hơn phân nửa là mẹ cháu đích thân dặn dò và quan sát phòng bếp làm đấy.”
Ôn Từ nhíu mày: “Nhưng cháu thấy mẹ cháu tới đây mà sắc mặt rất kém.”
“Mẹ cháu lo lắng cho cháu thôi.” Tống Lan Chi thấp giọng nói: “Lúc trước con bé mang thai chịu không ít cực khổ, bây giờ cháu lại mang thai đôi, chỉ e là phải chịu nhiều vất vả.”
Ôn Từ ngẩng đầu sờ bụng: “Bây giờ cháu vẫn chưa có cảm giác gì, chỉ là hay buồn ngủ thôi ạ.”
“Tâm trạng sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của cháu, nhưng tuyệt đối đừng vì những chuyện này mà lao lực, bà với mẹ cháu không cầu mong gì, chỉ mong cháu được khỏe mạnh.” Tống Lan Chi cười cười, chuyển hướng đề tài: “Lúc bà vào đây có thấy trên bàn bày một đống sách thai kỳ, hai người các cháu cũng nhanh thật.”
“Là anh Kinh Lan mua đấy ạ.” Nói đến chuyện này, Ôn Từ vừa bất lực lại buồn cười: “Anh ấy nói muốn xem hết đống sách kia, tiện chăm sóc cháu.”
Tống Lan Chi hài lòng gật đầu: “Thằng bé Kinh Lan này thật sự rất giỏi, thấy hai người các cháu từ lúc kết hôn đến bây giờ tình cảm như keo như sơn, bà và mẹ cháu cũng an tâm.”
Ngay cả Ôn Như Ngọc từng phê bình kín đáo với Thịnh Kinh Lan thỉnh thoảng cũng sẽ tán dương biểu hiện xuất sắc của con rể.
Ôn Như Ngọc không giỏi nói chuyện với con cái, trước khi đi còn cố ý tới trước mặt con gái dặn dò:
“Bên phòng làm việc cứ thong thả từ từ, mẹ sẽ cử người đến giúp con, bản thân con phải tự chú ý sức khỏe của mình, có bất cứ khúc mắc gì phải kịp thời nói cho mẹ