Hôm nay mẹ giúp bé và chị gái chụp một bộ ảnh phong cách bờ biển, bé rất thích, lật qua lật lại chọn lựa.
Cô bé trong ảnh mặc váy trắng, đeo kính râm lên có vẻ ngầu, lại không thiếu nét dí dỏm.
Ngôn Tư Niên chuyển ảnh chụp trong máy ảnh vào điện thoại di động, cũng nhìn thấy mấy bức ảnh này.
Trí nhớ của cậu rất tốt, vừa liếc mắt đã nhận ra cô bé gặp bên bờ biển hôm nay là Thịnh Điềm Tửu ở thành Nam, không ngờ lại trùng hợp như vậy, mới mấy tháng lại gặp mặt.
Nhiếp ảnh gia am hiểu cách dùng ống kính ghi lại những khoảnh khắc xinh đẹp, từ nhỏ cậu đã học chụp ảnh với bố, ảnh chụp từng đoạt được giải thưởng lớn, thẩm mỹ đương nhiên cũng không thể chê.
Ngôn Tư Niên lấy máy in ra, chuẩn bị in ảnh phong cảnh vừa chụp được, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa: “Tư Niên, có thể vào không?”
Ngôn Tư Niên ấn nút in: “Có thể ạ.”
Mẹ Ngôn đẩy cửa đi vào: “Vừa rồi nhận được một email mời triển lãm ảnh, bọn họ hy vọng triển lãm tác phẩm của con, gửi vào emai của con rồi đấy, con tự xem đi.”
“Vâng, cám ơn mẹ.” Ngôn Tư Niên thông minh, mới chín tuổi đã có năng lực suy nghĩ độc lập, tham gia triển lãm hoặc các sự kiện khác cũng do cậu tự quyết định đi.
Trong máy in nhả ra ảnh chụp, mẹ Ngôn quay đầu nhìn: “Đây là ảnh chụp hôm nay sao?”
Ngôn Tư Niên trực tiếp đưa ảnh chụp cho mẹ:
“Nắng chiều chụp không được đẹp lắm, sáng mai lại đi chụp mặt trời mọc ạ.”
Mẹ Ngôn nhìn tấm ảnh trong tay: “Đừng đòi hỏi bản thân cao quá.”
Đứa con trai này của cô chuyện gì cũng theo đuổi sự hoàn mỹ, rõ ràng đã vượt qua bạn cùng lứa tuổi rất nhiều nhưng vẫn cảm thấy không đủ.
Cô lật xem, đột nhiên phát hiện trong ảnh phong cảnh có một bức ảnh chụp người: “Cô bé này là?”
Đó là cảnh Thịnh Điềm Tửu đeo kính râm, Ngôn Tư Niên thong thả giải thích: “Vô tình chụp được thôi ạ.”
“Vậy sao?” Mẹ Ngôn không có bất kỳ hoài nghi nào, chỉ coi như cậu vô tình chụp được bức ảnh tràn ngập bầu không khí này: “Con cũng giống như bố con không thích chụp người, thật sự chờ mong con gặp được đối tượng muốn chụp.”
Ngôn Tư Niên lẳng lặng chuyển đề tài: “Thiểu Thiểu đâu rồi ạ?”
Thiểu Thiểu là em gái của cậu, tên thật là Ngôn Tư Mộ.
Mẹ Ngôn nói: “Hôm nay có mấy vị khách đến, có hai chị em sinh đôi, Thiểu Thiểu chơi với họ rất vui vẻ.”
Nơi bọn họ ở là “Homesay Bốn Mùa”, một trong những sản nghiệp trên danh nghĩa của bố Ngôn, gần đây bố mẹ cậu bớt chút thời gian dẫn cậu và em gái tới nghỉ phép, ở khu vực tư nhân phía sau homestay.
Ngôn Tư Mộ sở dĩ có tên là “Thiểu Thiểu”, là bởi vì tính cách cô bé ầm ĩ, có thể so với Thịnh Điềm Tửu.
Hai người gặp nhau thì cứ như bạn cũ, ở sảnh trước chơi rất vui vẻ.
Ngôn Tư Mộ lấy kẹo từ quầy lễ tân đưa cho Thịnh Điềm Tửu: “Cậu ăn cái này không?”
Thịnh Điềm Tửu lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào, đưa tay nhận lấy, bên cạnh truyền đến hai tiếng ho khan: “Khụ khụ.”
Ôn Tri Hòa mặc dù không tham gia vào trò chơi của các cô, nhưng vẫn luôn ở bên cạnh em gái.
Sau khi đấu tranh nội tâm, Thịnh Điềm Tửu nhíu mày, cắn răng từ chối: “Bố mẹ tớ không cho tớ ăn kẹo.”
Ngôn Tư Mộ khó hiểu hỏi: “Vì sao?”
Thịnh Điềm Tửu mím môi: “Ăn nhiều răng sẽ hỏng mất.”
Chị gái cho cô bé xem hình ảnh hàm răng đen như mực, rất xấu, cô bé không dám không nghe lời chú bác sĩ nữa.
Ngôn Tư Niên vừa tới sảnh trước đã nghe thấy cuộc đối thoại non nớt như vậy.
Không ngờ cặp song sinh trong miệng mẹ chính là Thịnh Điềm Tửu và chị gái của cô bé, duyên phận thật kỳ diệu, đây là lời bố cậu vẫn hay nói.
Không lâu sau, Ôn Từ và Thịnh Kinh Lan dẫn hai cô con gái đi, dẫn các cô ra ngoài ăn tiệc hải sản.
Ngôn Tư Niên lúc này mới đi ra, nhìn thấy đống kẹo trong tay em gái thì nhắc nhở: “Thiểu Thiểu, ăn ít kẹo thôi.”
Trong miệng Ngôn Tư Mộ vẫn còn đang ngậm kẹo, lúng búng hỏi : “Tại sao? Răng em đâu có bị hỏng.”
Một bên má phồng lên, Ngôn Tư Niên đưa tay ấn vào má phồng lên của em gái: “Ăn nữa sẽ hỏng mất đấy.”
Một nhà bốn người chơi đến tám giờ tối mới trở lại homestay Bốn Mùa, Thịnh Điềm Tửu gặp được Ngôn Tư Mộ ôm iPad chơi ở sảnh trước thì lập tức dừng lại.
Ôn Từ nắm tay con gái: “Tiểu Tửu, hôm nay phải nghỉ ngơi sớm một chút.”
Thịnh Điềm Tửu chỉ ở chỗ này không đi: “Con lại chơi với thị Thiểu Thiểu một lúc thôi ạ.”
Hết cách, Ôn Từ chỉ có thể đồng ý: “Được rồi, cho con nửa tiếng.”
Trong phòng khách có quầy lễ tân, bên ngoài có bảo vệ, người ra vào đều cần phải kiểm tra thân phận, nên cũng rất an toàn.
Ôn Từ lại hỏi: “Tri Hòa thì sao?”
Không đợi Ôn Tri Hòa trả lời, Thịnh Điềm Tửu đã kéo tay cô bé lắc lắc, giọng điệu làm nũng: “Chị đi chơi với em đi.”
Ôn Tri Hòa luôn cưng chiều em gái, sẽ không từ chối yêu cầu của bé.
Lần này Ngôn Tư Mộ ôm tới một hộp trò chơi, Ôn Tri Hòa cũng tham gia.
Du khách lục tục trở về, có người mang theo bữa tối thơm ngào ngạt đi ngang qua, Thịnh Điềm Tửu ngửi ngửi, bỗng nhiên ôm bụng: “Chị, em đói bụng.”
Ngôn Tư Mộ là chủ nhà giơ tay trước: “Nhà hàng có đồ ăn, để tớ dẫn mọi người đi.”
Nhà hàng trong homestay luôn chuẩn bị tiệc buffet, chỉ là bàn ăn có hơi cao so với các bạn nhỏ.
Ngôn Tư Mộ vừa vặn với tới, Thịnh Điềm Tửu thì phải cố gắng kiễng chân.
Lúc này một bàn tay từ bên cạnh vươn tới, Thịnh Điềm Tửu vô thức quay đầu, bàn tay nhỏ bé bất cẩn đánh vào mặt người nọ.
Thấy rõ người tới, Thịnh Điềm Tửu kinh ngạc há to miệng: “Anh, em xin lỗi.”
Ngôn Tư Niên xoa má.
Vốn dĩ cậu chỉ muốn giúp Thịnh Điềm Tửu lấy bánh ngọt, kết quả lại vô tình bị thương.
“Không sao, em muốn ăn gì? Anh lấy giúp em.”
“Em muốn ăn bánh ngọt.”
Dưới sự giúp đỡ của Ngôn Tư Niên, Thịnh Điềm Tửu lấy được hai miếng bánh ngọt như ý nguyện, chia cho chị gái một phần.
Bốn đứa trẻ ngồi quanh bàn vuông, Thịnh Điềm Tửu để ý thấy Ngôn Tư Niên giơ tay ấn vào vị trí vừa rồi bị đánh, trong lòng áy náy không thôi.
Anh trai có lòng tốt giúp bé lấy bánh ngọt, bé lại đánh anh bị thương.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn sờ soạng trên mặt Ngôn Tư Niên, Thịnh Điềm Tửu bỗng nhiên nghiêng người lại gần, hôn một cái lên vị trí “bị thương”
của cậu: “Không đau không đau nữa.”
Đồng tử màu trà bỗng nhiên phóng đại, Ngôn Tư Niên cũng không kịp phản ứng.
Ôn Tri Hòa cũng không dám ăn bánh ngọt nữa, vội vàng kéo em gái ra: “Về phòng!”
Ôn Tri Hòa dùng đồng hồ trẻ em gọi điện thoại cho bố mẹ, dắt em gái ra khỏi nhà hàng, vừa đi vừa giáo dục: “Tiểu Tửu, em không thể tùy tiện hôn con trai như thế.”
Thịnh Điềm Tửu đường hoàng nói: “Em đâu có tùy tiện, anh ấy đẹp trai nên em mới hôn mà.”
Ôn Tri Hòa: “...Em đừng để bố biết.”
Nếu không bố dỡ cái chỗ này mất thôi.
Thịnh Kinh Lan xuống đón con gái không hề hay biết chuyện vừa rồi, cả đường đi Thịnh Điềm Tửu cứ đặt câu hỏi: “Bố ơi, nếu con làm người khác bị thương thì phải làm sao ạ?”
Thịnh Kinh Lan nheo mắt lại: “Thịnh Điềm Tửu, tuổi còn nhỏ không nên bạo lực.”
Thịnh Điềm Tửu cường điệu nói: “Là không cẩn thận đánh trúng thôi ạ, không phải cố ý.”
“Vậy thì phải xin lỗi đối phương.”
“Xin lỗi như thế nào ạ?”
“Nói là xin lỗi, rồi bồi thường cho họ một món quà.”
“Ồ.” Xin lỗi thì bé nói rồi, còn phải tặng một món quà bồi thường nữa.
Thịnh Điềm mở vali hành lý của mình ra, bày toàn bộ đồ chơi mang theo xuống đất: “Tiểu Kim Trư....Không được, bên trong có Kim Đậu Đậu.”
“Cửu Liên Hoàn, đây là bố tặng cho mẹ, không được không được.”
“Túi thơm....Ầy, con trai chắc không cần xài túi thơm đâu nhỉ.”
Không ngừng lấy ra lại không ngừng phủ nhận, Thịnh Điềm Tửu tìm nửa buổi cuối cùng móc được một món đồ có ánh vàng rực rỡ: “A, Tiểu Kim Bài.”
Trong những thứ cô bé mang đến, dường như chỉ có Tiểu Kim Bài là thích hợp nhất, Thịnh Điềm Tửu xách kim bài tới trước mặt Ôn Tri Hòa, hỏi:
“Chị, chị cảm thấy em tặng cái này cho anh trai làm quà xin lỗi được không?”
Ôn Tri Hòa nhìn đống bảo bối du lịch hoàn toàn không dùng tới trên mặt đất kia, khiếp sợ: “Sao em lại mang theo mấy thứ này......”
Sau đó, bé nghe thấy em gái ngây thơ ngọt ngào của mình trả lời: “Thì muốn chơi đó.”
Khó trách, quần áo đều nhét vào trong vali của mẹ.
Chuyện ngoài ý muốn kia cuối cùng cũng kết thúc bằng việc Thịnh Điềm Tửu tặng Tiểu Kim Bài cho Ngôn Tư Niên làm “quà xin lỗi”.
Kỳ nghỉ hè trôi qua, hai chị em Ôn Tri Hòa và Thịnh Điềm chính thức bước vào lớp Một.
Bởi vì khí chất và vẻ ngoài ưu việt của hai chị em nên rất nhanh đã “nổi tiếng” trong trường, cuộc thi ca hát nhảy múa gì đó đều tìm đến hai bé.
Ôn Tri Hòa từ năm bốn tuổi đã bắt đầu theo Lý Chiếu Tuyết học vũ đạo, năm tuổi bắt đầu học thư pháp, bảy tuổi đã có thể đề chữ cho trường học, là “con nhà người ta” trong mắt tất cả mọi người.
Thịnh Điềm tính cách hoạt bát, tích cực tham gia hoạt động tập thể, nhân duyên rất tốt, chỉ có một điểm là không thích đi học, không thành thật làm bài tập.
Vì chuyện này mà giáo viên mời phụ huynh không ít.
Từ tiểu học đến trung học cơ sở, Thịnh Điềm Tửu dốc lòng với sự nghiệp “học tra” của mình đến cùng.
(*học tra: người điểm thấp, học cho có.) Ôn Từ tỏ vẻ lo lắng với tiền đồ của cô con gái út, Thịnh Kinh Lan lại cảm thấy không sao: “Tiểu Tửu thích đồ cổ, sau này kế thừa sự nghiệp của anh cũng được.”
Ôn Từ: “Anh tỉnh táo lại chút đi, con bé không phải thích đồ cổ, chỉ là thích trữ tiền.”
Theo tuổi tác dần tăng, bọn họ phát hiện Thịnh Điềm Tửu là một cô nhóc tham tiền, khó trách từ nhỏ đã thích sờ những thứ ánh vàng rực rỡ kia.
“Cũng may là Tri Hòa không khiến chúng ta lo lắng.”
Ôn Tri Hòa gần đây đang học pha trà với Sa Sở, cô gái mới mười hai tuổi xuất hiện duyên dáng yêu kiều, cách thức cầm trà lắc hương mang một phong vị khác biệt.
Sa Sở dựa vào cửa sổ điêu khắc gỗ, vỗ tay lấy làm lạ: “Cháu có thiên phú hơn mẹ cháu đấy.”
Ôn Tri Hòa cũng không kiêu ngạo: “Chẳng là mẹ không học nghiêm túc thôi ạ.”
Ngoài cửa sổ có tiếng mưa rơi, Ôn Tri Hòa lắng tai nghe, cách cửa sổ thở dài: “Trời mưa rồi.”
Sa Sở nhắc nhở: “Ngoài cửa có ô.”
Ôn Tri Hòa nhẹ nhàng gật đầu: “Bố nói tới đón cháu ạ.”
Mưa ở thành Nam có một tư vị khác, Ôn Tri Hòa rời khỏi quán trà, che dù đi tới đầu đường.
Cô bé cũng nuôi một mái tóc đen dài giống như mẹ, trên người là