Mắt thấy tình thế sắp vượt khỏi sự kiêm soát, chủ nhiệm lớp vội vàng kéo mẹ cậu bé kia qua một bên, báo cho họ biết thân phận của Thịnh Kinh Lan.
Nhà phục chế văn vật cấp quốc bảo, đồ trong tay anh chẳng lẽ lại hàng rẻ tiền?
Nghe xong lời khuyên của chủ nhiệm lớp, người mẹ trở tay tát con trai một cái, ép cậu nhóc giao đồ ra.
Cảnh tượng này khiến Ôn Từ nhíu mày.
Cho dù trẻ có sai lầm thế nào cũng không thể dùng hành vi bạo lực để giáo dục.
Cậu bé khóc lóc giao trả, tự mình giấu “đồ chơi”
xuống dưới bục giảng, cô giáo nhanh chóng tìm lại đồ rồi trả cho Thịnh Kinh Lan: “Bố Thịnh Điềm Tửu, anh xem có phải cái này không.”
Thịnh Điềm Tửu nghển cổ chạm vào tay anh, Thịnh Kinh Lan trực tiếp đưa đồ cho bé cầm:
“Đúng vậy, là đồ chơi của con gái tôi.”
Giáo viên chủ nhiệm chỉ muốn lau mồ hôi.
Cô ấy hiểu rõ địa vị của nhà họ Thịnh và nhà họ Ôn ở thành Nam, biết thứ này có giá trị xa xỉ, nhưng không ngờ Thịnh Kinh Lan còn tiện tay đưa cho đứa bé năm tuổi làm đồ chơi, cuộc sống của người có tiền thật sự khó có thể tưởng tượng.
Thấy vậy, người phụ nữ kia cố gắng dắt con trai rời khỏi hiện trường, bị Thịnh Kinh Lan mạnh mẽ quát lại: “Đứng lại, khi dễ con gái tôi xong lại muốn ra về vậy sao?”
Người phụ nữ kia cũng không dám thở mạnh, sợ Thịnh Kinh Lan đòi bồi thường: “Anh Thịnh, tôi thấy chuyện này chỉ là hiểu lầm, cũng chỉ là chuyện trẻ con cãi lộn ẩu đả, người lớn chúng ta hà tất phải xen vào.”
“Ha.” Người đàn ông cười bật cười một tiếng:
“Con gái nhà chúng tôi là cành vàng lá ngọc, không chịu nổi cãi lộn ẩu đả, món nợ này phải thanh toán cho rõ ràng.”
Người phụ nữ nghẹn đến xanh mặt, bỗng nhiên kéo con trai đến trước người rồi đẩy về phía Thịnh Điềm Tửu: “Vương Thành, nhanh xin lỗi bạn học của con đi.”
Cậu bé đã sợ đến run rẩy, thút thít không ngừng.
Thấy cậu nhóc khóc sướt mướt, người phụ nữ lại vung tay tát vào gáy con trai: “Chỉ biết khóc sướt mướt, làm sai còn khóc, bây giờ người ta muốn tính sổ với mày kia kìa, còn không mau nhận sai đi.”
Cậu bé khóc đến nấc nghẹn, không nói được một lời.
Người phụ nữ nhấc lỗ tai cậu bé lên, cậu bé đau đớn ré to, lại càng nói không rõ lời.
Ôn Tri Hòa yên lặng quan sát nãy giờ bỗng quay đầu vùi vào lòng Ôn Từ, Ôn Từ vô thức đưa tay bảo vệ con gái, gọi Thịnh Kinh Lan: “Kinh Lan.”
Khi Thịnh Kinh Lan nhìn qua, Ôn Từ lắc đầu, ý là bỏ đi.
Người phụ nữ kia chỉ bởi vì e ngại thân phận của họ, sợ bồi thường một khoản kếch xù nên mới bất đắc dĩ cúi đầu trước họ, chứ hiển nhiên không hiểu cách dạy dỗ con trai, chỉ biết dùng thủ đoạn bạo lực để con trai nhận sai.
Thịnh Điềm Tửu cũng bị hình thức giáo dục khủng bố của người phụ nữ này hù dọa, nắm chặt lấy tay bố.
Thấy dáng vẻ này của vợ và con gái, Thịnh Kinh Lan kịp thời dừng lại: “Được rồi, chuyện này tạm thời không truy cứu nữa, nhưng nếu sau này lại để tôi nghe được con gái tôi chịu ấm ức, vậy không phải xin lỗi hai câu đơn giản là xong đâu.”
“Vâng vâng vâng, về nhà tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại đứa bé không nghe lời này.” Người phụ nữ liên tục đồng ý, kéo con trai mặt xám mày tro rời đi.
Gia đình bốn người vốn hẹn nhau ra ngoài ăn cơm rồi dẫn bạn nhỏ đến khu vui chơi, kết quả bị chuyện này làm mất tâm trạng.
Cũng may trẻ em hay quên, nhìn thấy đồ ăn ngon chơi vui thì nhanh chóng vứt tất cả phiền não ra sau đầu.
Bọn họ đến khu vui chơi trẻ em, Ôn Tri Hòa thích trò chơi nhẹ nhàng không kích thích, Thịnh Điềm Tửu thì cảm thấy càng mạnh mẽ càng thú vị.
Ôn Tri Hòa lúc nào cũng mang theo bên mình một quyển sách, gặp phải người bé không muốn chơi sẽ lấy sách ra xem, thuận tiện chờ em gái.
Thịnh Kinh Lan dẫn Thịnh Điềm Tửu đi chơi nhảy giường, Ôn Từ bèn ở lại với con gái lớn: “Tri Hòa, xếp hàng với em gái cả ngày có thấy chán không con?”
Ôn Tri Hòa lắc đầu.
Ôn Từ sờ sờ đầu con gái: “Bình thường ngoại trừ đến phòng tập nhảy thì con không thích mấy môn thể thao khác, như vậy không tốt cho sức khỏe lắm đâu.”
Ôn Tri Hòa chậm rãi nói: “Mẹ, vận động mệt quá ạ.”
“Cũng không biết điểm này con giống ai.” Cô và Thịnh Kinh Lan đều rất thích trải nghiệm kích thích, Ôn Tri Hòa lại không di truyền được điểm này.
Ôn Tri Hòa đột nhiên thốt ra một câu: “Phụ phụ đắc chính* ạ.”
(*phụ phụ đắc chính: âm x âm = dương, hoặc là ‘phủ định của phủ định là khẳng định’.) Ôn Từ phì cười: “Con còn biết câu này à?”
Tuy rằng vận dụng không thích hợp lắm, nhưng cô biết ý của con gái.
Khoảng nửa giờ sau, hai bố con cuối cùng cũng ra khỏi khu hoạt động bên trong, Thịnh Điềm Tửu chạy tới nói với cô: “Mẹ ơi, bố bị thương rồi.”
Ôn Từ giật thót mình, phát hiện cổ tay anh đỏ lên, vội vàng hỏi: “Tay anh làm sao vậy?”
Thịnh Kinh Lan nâng cánh tay, giọng điệu không sao cả: “Vừa rồi bị đụng phải thôi.”
Có một đứa bé thiếu chút nữa ngã xuống bậc thang, vì cứu người nên tay anh đụng vào góc cạnh, cũng không phải chuyện gì lớn.
“Đỏ cả rồi.” Ôn Từ cẩn thận đưa tay, trong mắt tràn đầy lo lắng: “Có đau lắm không?”
Người đàn ông suýt xoa một tiếng, một giây sau thay đổi sắc mặt: “Đau.”
Thịnh Điềm Tửu chớp chớp mắt, rõ ràng lúc nãy bố còn nói với bé là không đau, sao giờ ở trước mặt mẹ lại bảo là đau?
Thịnh Điềm Tửu đến bên tai Ôn Tri Hòa, len lén nói: “Chị, bố nói dối đấy.”
Ôn Tri Hòa giơ sách che mặt hai người lại: “Suỵt, đó gọi là tình cảm tốt đẹp.”
Tình cảm của hai vợ chồng mười năm như một ngày, mãi mãi tươi mới mà ngọt ngào.
Buổi tối trước khi ngủ, hai chị em đi ngang qua cửa phòng sách, nghe thấy bố ‘làm nũng’ với mẹ: “Bé con, tay anh còn đau, nói thế nào đi nữa cũng vì dẫn con gái đi chơi mới bị, em dỗ dành anh đi.”
Sau đó, hai bé nhìn thấy mẹ cúi đầu hôn lên nơi bố ‘bị thương’, bố lại cười tủm tỉm nói: “Được rồi, không đau nữa, bé con thiệt là lợi hại.”
“Hô hô hô.” Thịnh Điềm Tửu che miệng bật cười, bị Ôn Tri Hòa kéo đi: “Tiểu Tửu, chúng ta nên đi ngủ rồi.”
Cái lợi của cặp song sinh là hai bé có thể làm bạn với nhau, ở độ tuổi mà những đứa trẻ khác không dám ngủ một mình, ngày nào hai chị em cũng rúc vào chiếc giường lớn ngủ ngon lành.
Mấy năm nay, việc làm ăn của phòng làm việc Tàng Trân càng ngày càng phát triển, Ôn Từ cũng không giống như mẹ mình lúc trước, chỉ một lòng tập trung vào sự nghiệp.
Cô rất vui khi nhận được sự giúp đỡ của những người xung quanh, để lại cho mình một chút thời gian chăm sóc gia đình.
Vả lại, Thịnh Kinh Lan còn là một người chồng và người cha vô cùng đáng tin cậy, khiến Ôn Từ không phải lo lắng về sau, sáng lập ra thương hiệu sườn xám của mình, lấy tên hai cô con gái đặt là “Tri Tửu”.
Mỗi ngày được văn hóa thêu Tô Châu và sườn xám hun đúc, hai chị em cũng di truyền sở thích của mẹ: “Mẹ mặc sườn xám đẹp quá đi ạ, Tiểu Tửu cũng muốn.”
Ôn Từ ngồi xổm xuống: “Tiểu Tửu cũng muốn mặc sườn xám sao?”
Cô bé gật đầu thật mạnh, cất giọng non nót:
“Vâng ạ, con muốn.”
Ôn Từ cười nói: “Vậy mẹ may cho con một chiếc nhé, được không nào?”
Thịnh Điềm Tửu vui vẻ vỗ tay: “Tuyệt quá đi ạ.”
Ôn Từ quay đầu lại hỏi người kia: “Tri Hòa thì sao? Tri Hòa muốn thử không?”
Ôn Tri Hòa rất ít khi đưa ra yêu cầu của mình, lần này cô bé cũng gật đầu: “Được ạ.”
Sườn xám dành cho trẻ em lại khác với người trưởng thành, sườn xám của người trưởng thành phần lớn đều tôn lên khí chất, còn sườn xám của trẻ em thì lấy rộng rãi thoải mái làm chủ đạo.
Màu sắc vải vóc và hoa văn thêu thùa đều do hai đứa trẻ tự do lựa chọn, cuối cùng, Ôn Tri Hòa chọn màu xanh, Thịnh Điềm Tửu chọn màu vàng nhạt.
Hai chị em được thừa hưởng nét đẹp từ bố mẹ, từ nhỏ đã là mỹ nhân, sở hữu khuôn mặt xinh đẹp cộng thêm khí chất thiên kim bẩm sinh, mặc sườn xám lại càng khiến người ta lóa mắt.
Ôn Từ cầm máy ảnh chụp cho hai chị em một bộ ảnh, mã hóa rồi đăng lên tài khoản cá nhân, không ngờ lượng like vốn đang đều đều trong mấy tháng gần đây đột nhiên tăng vọt.
Một cơ hội tốt để phòng làm việc “Tàng Trân” khai thác nghiệp vụ mới —— quần áo trẻ em.
Điều bất ngờ là cả hai chị em đều không sợ ống kính, thậm chí còn mạnh dạn thể hiện bản thân trước ống kính, giống như thể hiện tất cả sự ưu tú mà khi còn bé Ôn Từ bị ép giấu đi.
Hai chị em trở thành người mẫu thời trang trẻ em cố định của phòng làm việc “Tàng Trân”, mới lên năm tuổi đã có fan thuộc về mình.
Năm sau, mùa xuân về hoa nở, Ôn Từ đưa hai chị em đi chụp ảnh sinh nhật.
Lúc chụp ảnh chung, Ôn Tri Hòa cầm sách chụp tĩnh lặng, Thịnh Điềm Tửu phối hợp chụp mấy tấm lại bắt đầu bày ra biểu cảm tinh quái, chọc cho nhiếp ảnh gia cười to, thậm chí chụp được mấy tấm ảnh Ôn Tri Hòa không nhịn được cười.
“Chụp ảnh chung cũng được kha khá rồi, tiếp theo chụp ảnh riêng, hai chị em các cháu ai lên trước đây?”
Thịnh Điềm Tửu đang chơi hăng say nên dứt khoát chụp cho cô bé trước.
Đợi đến khi Ôn Tri Hòa, nhiếp ảnh gia bảo cô bé đổi đạo cụ, Thịnh Điềm Tửu bèn ôm sách đến bên cây cột.
Giữa chừng, Ôn Từ nhận được điện thoại công việc, nhiếp ảnh gia và trợ lý lại vội vàng chụp cho Ôn Tri Hòa, thế là Thịnh Điềm Tửu ở một mình cũng mệt rã rời, đưa tay ngáp một cái.
Bé buồn ngủ.
Muốn đi ngủ.
Đầu dựa về phía sau, ánh mắt híp lại, Thịnh Điềm Tửu nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Ai ngờ cô bé ngủ không được an ổn, đầu dần dần nghiêng lệch.
Một giây trước khi bé suýt ngã xuống, một cậu nhóc đeo máy ảnh nâng đầu bé lên.
Thịnh Điềm Tửu chợt bừng tỉnh, vẻ mặt mơ màng, cho đến khi cậu nhóc bên cạnh dùng giọng nói non nớt nhắc nhở: “Ngủ ở đây rất nguy hiểm.”
Thịnh Điềm Tửu ngơ ngác quay đầu, bắt gặp một đôi mắt màu trà.
Cậu nhóc này khoảng bảy tám tuổi, tóc ngắn màu nâu, mặc áo sơ mi sọc đen trắng, trông có vẻ là một quý ông nhỏ.
Anh trai này nhìn đẹp trai quá đi.
Thịnh Điềm Tửu nhìn chằm chằm cậu nhóc không chớp mắt, gần như không dời mắt được, bé chỉ vào đồ vật trước người cậu nhóc: “Anh cũng có máy ảnh, anh là nhiếp ảnh gia sao?”
Cậu nhóc lịch sự trả lời: “Anh đang học thôi.”
Thịnh Điềm Tửu nghiêng đầu hỏi: “Vậy anh chụp ảnh có giỏi không?”
Cậu nhóc nâng máy ảnh lên, ôn hòa nói: “Cũng tàm tạm.”
Thịnh Điềm Tửu ôm sách, từng bước từng bước tới gần, lớn mật hỏi: “Vậy em có thể xem ảnh anh chụp không?”
Cậu nhóc mở máy ảnh rồi giơ lên trước mặt bé.
Hai cái đầu nhỏ xích lại gần nhau lật xem từng tấm một, liên tục mấy tấm đều là rừng cây.
Cảnh sắc bên trong, rõ ràng là người chụp vừa mới chơi ở gần đó.
Cho đến khi một bức ảnh có người xuất hiện, cậu nhóc giải thích: “Đây là mẹ anh.”
Thịnh Điềm Tửu “Oa” một tiếng khen ngợi: “Mẹ anh rất xinh đẹp.”
Cậu nhóc mỉm cười: “Cám ơn, em cũng rất xinh xắn.”
Thịnh Điềm Tửu giả vờ che miệng tỏ vẻ thẹn thùng: “Ai cũng nói thế ạ.”
Cái tính tự luyến này của cô bé, mười phần là di truyền từ Thịnh Kinh Lan.
Ôn Tri Hòa đang chụp ảnh thì phát hiện em gái đang trò chuyện vui vẻ với một cậu bé xa lạ.
Xung quanh không có gì nguy hiểm nên bé cũng không nói gì, chỉ là mãi một lúc vẫn không thấy em gái quay lại, bé có chút lo lắng: “Chú Lý, dừng một chút đã ạ, cháu đi tìm Tiểu Tửu.”
Chỉ vừa chớp mắt, lại thấy cậu nhóc kia bắt đầu giúp chụp ảnh giúp Thịnh Điềm Tửu.
“Tiểu Tửu.” Ôn