Phía đông thành thị, Túy Tiên Cư.
Tiêu Thâm Thủy là khách quen nơi này, sau khi tiến vào lập tức có điếm tiểu nhị quen biết tiến lên.
"Ai! Tiêu chân nhân ngài đã tới? Vẫn là quy củ cũ?"
Tiêu Thâm Thủy gật đầu: "Quy củ cũ."
Điếm tiểu nhị kia lập tức kéo dài giọng: "Được a, ghế lô hào đinh chữ thiên lầu ba, ngài bên này mời."
Tiêu Thâm Thủy đi ở phía tước, Trần Húc Chi để Ngô Thanh Nhi đi trước người, y đi ở cuối cùng.
Khi đi ngang qua thính đường, Trần Húc Chi cố ý đi thật chậm, ánh mắt quét một vòng, phát hiện tu sĩ ngồi ở thính đường đều là luyện khí kỳ, hoặc là tu sĩ quen thuộc tại thành thị, còn những điếm tiểu nhị qua lại giữa các bàn.........ngạch, không thấy được Giản Thành a = =
Trần Húc Chi đi chậm hơn nữa, cũng đã tới cửa thang lầu, y cuối cùng không dấu vết nhìn một lần, không phát hiện Giản Thành, chỉ phải đi theo lên lầu.
Chẳng lẽ Giản Thành ở trên đường đã xảy ra chuyện?
Vì lo lắng cho Giản Thành, Trần Húc Chi lâm vào tự hỏi, thẳng đến khi ngồi vào phòng mới phản ứng lại.
Tiêu Thâm Thủy đang nhiệt tình cầm thực đơn giới thiệu cho y: "Loại linh tửu này vào miệng vừa tinh khiết lại thơm, tác dụng chậm mười phần, hương vị thực không tồi, bất quá loại này cũng tốt, uống xong có chút ngọt, nhưng cũng không nồng, thanh triệt thuần tịnh, ẩn chứa thủy linh lực nhè nhẹ, tương đối thích hợp với sư huynh, còn có một loại này........"
Trần Húc Chi thu liễm tâm thần, y cười đánh gãy giới thiệu của Tiêu Thâm Thủy: "Ta bình thường chưa từng tới nơi này, đối với những thứ đó không quá hiểu biết, không bằng liền dựa theo sở thích của sư huynh, dù sao với ta mà nói, mặc kệ loại linh tửu nào cũng là lần đầu tiên uống."
Y nói: "Hơn nữa, về sau số lần uống với sư huynh còn nhiều, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày toàn bộ nếm một lần."
Nghe được lời này, Tiêu Thâm Thủy đầu tiên là sửng sốt, thực nhanh liền phản ứng lại, hắn cười to: "Trần sư huynh nói không sai, sau này cơ hội còn nhiều lắm, bây giờ cũng không cần phải nếm hết toàn bộ."
Trần Húc Chi cười gật đầu, y liếc mắt nhìn Ngô Thanh Nhi một cái, nói với Tiêu Thâm Thủy: "Tiêu sư huynh, đây là muội muội ta mới nhận, tên là Ngô Thanh Nhi, sau này còn xin sư huynh chiếu cố nhiều hơn."
Tiêu Thâm Thủy nhướng mày.
Hắn cũng không phải không thấy được nữ hài đi bên cạnh Trần Húc Chi.
Nhưng mà đối với tu sĩ có tu vi cùng thân phận bậc này mà nói, nếu không cố ý giới thiệu, nữ hài đó đều chỉ có một loại khả năng: thị thiếp hoặc tôi tớ.
Cho nên trước khi Trần Húc Chi chính thức giới thiệu, Tiêu Thâm Thủy giả như không thấy được Ngô Thanh Nhi.
Nữ tu sĩ nếu không có thực lực cường hãn, cũng chỉ có thể nhờ vào tu sĩ khác bên cạnh che chở, đối với tồn tại bậc này, Tiêu Thâm Thủy từ trước đến nay khinh thường cũng lười chú ý tới, nhưng mà sau khi Trần Húc Chi chính thức giới thiệu, liền có nghĩa không phải là thị thiếp hoặc tôi tớ của Trần Húc Chi, mà là tồn tại ngang hàng.
Tiêu Thâm Thủy cười nói: "Nga? Nguyên lai là muội muội của Trần sư đệ." Hắn hơi trầm ngâm, liền lấy ra một viên ngọc châu đặt trước mặt Ngô Thanh Nhi: "Sư đệ không nói sớm, trong tay ta bây giờ chỉ có linh châu bậc này, ủy khuất Ngô đạo hữu, cứ cầm chơi đi."
Ngô Thanh Nhi đứng dậy hàng lễ cảm tạ, ngón tay nắm lấy viên linh chây có chút trắng bệch.
Không có thực lực, nàng ơ trước mặt tu sĩ khác cái gì cũng đều không phải.
Trần Húc Chi nói: "Thanh Nhi tuổi nhỏ, không bằng gọi cho nàng chút linh quả."
Tiêu Thâm Thủy nói: "Đây là tất nhiên." Hắn liếc mắt nhìn Ngô Thanh Nhi một cái: "Sư đệ tính toán để cho Ngô đạo hữu bái nhập tông môn sao?"
Trần Húc Chi gật đầu: "Thanh Nhi tuy rằng là tứ linh căn, nhưng trời sinh có dự cảm đặc biệt với nguy cơ, nếu như ứng dụng trong chiến đấu mà nói có thể có hiệu quả kỳ diệu, ta tính toán để nàng đi môn hạ của Diệp sư bá."
"Nga?" Tiêu Thâm Thủy lại liếc mắt nhìn Ngô Thanh Nhi một cái, Ngô Thanh Nhi nhận thấy Tiêu Thâm Thủy nhìn kỹ, ngẩng đầu cười cười.
Tiêu Thâm Thủy trầm ngâm nói: "Thiên phú như vậy đích xác đáng giá bồi dưỡng, Ngô đạo hữu trước kia là tán tu sao?"
Trần Húc Chi vừa muốn trả lời, Ngô Thanh Nhi liền mở miệng: "Ân, trước kia theo gia gia tu hành, cha mẹ ta đều là người thường, chỉ là vì có chút cảm giác thiên phú đối với nguy hiểm, sau khi ma tu biết được giết cha mẹ cùng gia gia của ta, còn muốn bắt ta đi, ta liều mạng chạy trốn, may mắn nghĩa huynh đi ngang qua vươn tay trợ giúp đã cứu ta."
Nàng dùng ngữ khí kiên định mà nói: "Ngày nào đó ta nhất định vì gia gia cùng cha mẹ báo huyết cừu này!"
Nếu Trần Húc Chi không xem nàng như nô bộc, nếu cho nàng cơ hội được cường giả khác bình đẳng mà đối đãi, nàng liền phải học cách đứng ra.
Nàng không thể vĩnh viễn tránh ở sau lưng Trần Húc Chi.
Biểu tình trên mặt Tiêu Thâm Thủy hòa hoãn vài phần, hắn nói: "Một khi đã như vậy cần tu hành thêm đi, nếu Diệp sư bá không thu ngươi, cũng có thể đi Huyễn Nguyệt phong của Linh Nguyệt chưởng tôn thử xem, Linh Nguyệt sư thúc tính tình ôm hòa, hẳn là sẽ không cự tuyệt."
Ngô Thanh Nhi gật đầu thật mạnh, nhẹ giọng nói: "Đa tạ đạo hữu nhắc nhở."
Tiêu Thâm Thủy cười nói: "Loại sư tình này Trần sư đệ cũng biết, ngươi không cần cảm tạ ta."
Lời tuy nói như vậy, nhưng ngữ khí Tiêu Thâm Thủy nói chuyện với Ngô Thanh Nhi vẫn ôn hòa hơn nhiều.
Trần Húc Chi duỗi tay sờ sờ đầu Ngô Thanh Nhi: "Mặc kệ là báo thù hay tu hành, đều không gấp được."
Tiêu Thâm Thủy nói: "Không sai, tỷ như Trần sư đệ, trước đó ở trong tông môn nhiều năm cũng không tiến thêm, lần này xuất môn du lịch nửa năm, liền tiến giai Kim Đan trung kỳ, tốc độ như vậy thật sự làm ta hổ thẹn a." Hắn nhún vai: "Ta lúc này bị thương, tuy nói cũng có chút dễ hiểu, nhưng chưa đạt đến cấp độ kim đan, ta đang cân nhắc nếu không phải ra ngoài du lịch mấy năm."
Trần Húc Chi nghĩ đến trước đó tông môn đật được bí cảnh, liền nói: "Vừa rồi còn nói Thanh Nhi không nên gấp gáp, trong nháy mắt ngươi lại thực nóng nảy."
Tiêu Thâm Thủy thở dài, hắn nói: "Sóc Nguyệt sư muội của Huyễn Nguyệt phong xuất quan, nàng cũng tiến giai Kim Đan."
".........." biểu tình Trần Húc Chi vi diệu lên, ba phong của Đại Nhật Tiên Tông, đại đệ tử chủ phong tất nhiên là y, đại đệ tử Tinh Hải phong là Tiêu Thâm Thủy, đại đệ tử Huyễn Nguyệt phong chính là nữ tu tên gọi Sóc Nguyệt này.
Đương nhiên dựa vào cốt truyện của truyện ngựa giống, Sóc Nguyệt cũng là một trong số những thành viên trong hậu cũng của Giản Thành, bất quá số lần nàng lên sân khấu cũng không nhiều lắm, bởi vì tính tình của Sóc Nguyệt thật sự là.........
Dùng thánh mẫu tới hình dung cũng không quá.
Nhìn thấy Giản Thành giết linh