Nguồn hình:
https://kinhthanbang.wordpress.com/2013/12/01/self-indulgent-sexual-desire/
======Edit: Koori Rin. Beta: Nguyệt Thần======
Chương Chiêu tránh đi nhưng không được. Lực tay Lâm Hoài Đông quá lớn, nắm chặt khiến cánh tay anh ân ẩn đau. Chương Chiêu thở dài, quyết định giảng đạo: “Cậu không thấy chúng ta rất gượng gạo sao? Tôi là bạn trai cũ của Thái Thư. Cậu đang theo đuổi Thái Thư. Cuối cùng hai chúng ta làm với nhau?”
Lâm Hoài Đông trố mắt: “À không.” Cậu ta đáp: “Em không theo đuổi Thái Thư. Là Thái Thư theo đuổi em.”
Má nó ý nghĩa cũng có gì khác nhau đâu! Chương Chiêu nóng nảy, bực mình gằn: “CẬU CÓ BUÔNG TÔI RA KHÔNG?”
Lâm Hoài Đông thấy anh giận thật, đành phải ngượng ngùng rụt hai móng vuốt lại. Thấy Chương Chiêu lườm mình, bèn nắm lấy dây an toàn, mặt xị ra một đống cứ như là oan ức lắm, thấp giọng: “Sao anh dữ tợn với em vậy? Thái Thư nói anh rất tốt.”
Đó là do người hiền bị đè đầu cưỡi cổ đó! Chương Chiêu tức đến khí hư*, vừa bực bội vừa buồn cười. Thầm thở dài một tiếng trong lòng, biết chắc Lâm Hoài Đông sẽ không chịu xuống xe, nên đành lái ra khỏi đường chính, đến bãi đỗ xe. Khi đã bớt giận rồi, anh nhận ra Lâm Hoài Đông đang dè dặt nhìn mình.
*Chứng khí hư chỉ hiện tượng tạng phủ hư tổn, suy yếu, khiến tinh thần mệt mỏi, yếu sức,… Ở đây chỉ việc anh Chiêu bị chọc tức điên.
Y hệt chú cún con bị chủ nhân dạy dỗ. Chương Chiêu nhắm mắt, nâng tay bóp bóp sống mũi, bất đắc dĩ nói: “Sao cậu cứ bấu tôi không tha vậy?”
Lâm Hoài Đông nhún vai: “Em có tìm người khác chứ. Nhưng không bằng anh. Làm với bọn họ chả thấy hứng gì cả.”
Chương Chiêu liếc nhìn cậu ta: “Cậu đang khen tôi đấy à?”
Lâm Hoài Đông lập tức trưng ra vẻ “đương nhiên”: “Đúng đó.”
Chương Chiêu xoay người khinh thường, kìm lòng không đặng, vươn tay vỗ cái bốp lên ót Lâm Hoài Đông. Lâm Hoài Đông “Á” một tiếng, mà không dám cự, chỉ có thể hậm hực giơ tay xoa xoa đầu.
“Rốt cuộc cậu cũng chỉ là một nghiên cứu sinh năm nhất mà thôi.” Chương Chiêu bùi ngùi.
Lâm Hoài Đông không vui: “Sao chứ, đừng có mỉa em ấu trĩ nha.” Cậu ta tháo dây an toàn, xoay người nhìn Chương Chiêu: “Chuyện này cũng đơn giản mà. Em có nhu cầu sinh lý, vừa hay quen biết anh, anh cũng vậy. Có gì to tát đâu?” Cậu ta đột nhiên dừng lại, do dự rồi nói tiếp: “Hay là anh có… anh có bạn trai rồi?”
Chương Chiêu ngửa ra sau, nghĩ đến cây gậy đấm bóp mình mới mua bữa trước, lúc lâu sau mới thở dài: “Không có.”
“Vì người anh thích? Nên muốn ‘thủ thân như ngọc’ ư?” Lâm Hoài Đông thử thăm dò: “Không phải là cái tên… cái tên ‘nhân viên quản lý’ kia chứ?”
Giọng cậu ta trầm xuống, Chương Chiêu nhăn mũi mắng: “ĐỪNG NÓI BẬY.” Ngày trước không hiểu chuyện, anh đúng thật từng cùng Trình Kiếm Nghi “an ủi” nhau một lần, đó thật sự là trải nghiệm tệ hại nhất đời anh, đến nỗi Chương Chiêu đã sớm nhét đoạn hồi ức kia vào máy ép thành nước rồi đổ vào bồn cầu xả nước cho trôi đi, đời này không muốn nhắc lại nữa.
Lâm Hoài Đông gãi ót, lại “dâng trào cảm hứng”: “Không có thì tốt. Không vướng mắc gì cả.”
Bàn tay cậu ta lén la lén lút mò đến đũng quần Chương Chiêu. Chương Chiêu nhanh như chớp kéo tay cậu ta ra, dở khóc dở cười. Thực ra anh nên hiểu rõ ngay từ đầu: Trong đầu bạn nhỏ Lâm Hoài Đông ngoại trừ sex thì là sex, quả là không nên đòi hỏi gì hơn ở cậu ta. Có lẽ đối với thế hệ cậu nhóc này mà nói, đạo đức, quy phạm, ràng buộc bản thân,… Đều không quan trọng.
Chương Chiêu vuốt mặt, nhẹ giọng: “Thái Thư mà biết sẽ điên mất.”
“Chuyện này có liên quan gì đến Thái Thư đâu.” Lâm Hoài Đông nói: “Anh quan tâm cậu ta chi.”
Chương Chiêu không tin nổi liếc nhìn Lâm Hoài Đông, tên kia ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dạng vô cùng “quang minh chính đại”, khiến Chương Chiêu có ảo giác “Tên này nói cũng có đạo lý đó chứ”. Anh thất bại kêu than một tiếng, khi Lâm Hoài Đông đụng vào cũng không cự tuyệt nữa.
Ngay từ đầu, vào cái lần đầu tiên quỳ xuống khẩu giao cho Lâm Hoài Đông, đáng lẽ anh nên đoán trước kết quả sẽ thế này.
Anh có tư cách gì mà nói Lâm Hoài Đông có bệnh? Chính anh cũng bệnh không hề nhẹ.
Lâm Hoài Đông sáp lại hôn anh. Chương Chiêu dựa vào ghế không nhúc nhích, hé môi để đầu lưỡi Lâm Hoài Đông luồn vào. Giữa không gian chật chội bên trong xe có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nước “chẹp chẹp” phát ra từ môi lưỡi quấn quýt, và cả hơi thở gấp gáp của họ. Đến khi Lâm Hoài Đông với tay vào quần Chương Chiêu thì anh mới giật mình, vội vàng đẩy Lâm Hoài Đông ra, cau mày kéo khóa lên: “Về đã.”
“Ơ…” Môi Lâm Hoài Đông ướt át, hai má đỏ ửng, rõ ràng đã động tình: “Em muốn XXX anh trong xe…”
Cậu ta sờ nửa dưới của mình, Chương Chiêu liếc mắt nhìn, thấy nơi đó của cậu trai đã phồng lên, làm căng lớp vải jean.
Chương Chiêu dời tầm mắt, hắng giọng, nhanh chóng cho xe chạy khỏi bãi đỗ: “Không được. Không thể làm bẩn xe tôi.”
Lâm Hoài Đông không chịu nghe lời: “Em khẩu giao cho anh. Không làm bẩn đâu.”
Cậu ta vừa nói vừa vươn tay kéo khóa quần Chương Chiêu, anh bị sờ soạng hai lần, “thằng em” cũng có chút phản ứng, cuống quít nhân lúc đèn đỏ nhấc tay Lâm Hoài Đông ra: “Cậu ngưng một lát được không!”
Lúc này Lâm Hoài Đông mới ngồi yên, “Hứ” một tiếng: Mợ anh, tự nhiên khùng lên. Chương Chiêu nhướng mày, cũng không thèm để ý đến cậu ta, mau chóng rẽ vào tiểu khu, xuống xe tiến vào thang máy.
Lâm Hoài Đông lập tức vui vẻ lẽo đẽo theo.
Cửa thang máy vừa đóng lại là Lâm Hoài Đông lập tức dán lên người Chương Chiêu. Cậu ta thở hổn hển, giơ chân chặn giữa hai chân Chương Chiêu, đầu gối cọ vào bắp đùi anh, hô hấp Chương Chiêu bắt đầu mất ổn định. Anh rũ mắt, nhìn đôi môi Lâm Hoài Đông gần ngay trước mắt, giọng khàn khàn: “Có camera giám sát…”
“Ừm.” Lâm Hoài Đông cúi đầu đáp, tay luồn qua vạt áo Chương Chiêu mò lên trên sờ soạng ngực, rồi cúi đầu hôn anh.
Cái hôn lần này của Lâm Hoài Đông thật thô bạo, đuổi theo đầu lưỡi Chương Chiêu khẽ cắn, rồi gặm môi dưới của anh. Chương Chiêu định lùi ra sau thì cậu ta dùng sức day đầu ti anh, đồng thời nhấc chân lên đụng vào dương v*t Chương Chiêu, ép đến khi anh chỉ có thể phát ra những tiếng rầm rì trong cổ họng. Mẹ, Chương Chiêu choáng váng nghĩ: Cái thằng nhóc khốn khiếp này…
Đến khi cửa thang máy mở ra thì hai người đều đã không kiềm chế được nữa. Chương Chiêu lấy chìa khóa mở cửa, tra hai lần mới đúng chìa, bởi Lâm Hoài Đông cứ kề sát phía sau chọt mông anh. Không dễ dàng gì mới mở được cửa, Chương Chiêu vừa thả chìa khóa xuống thì cảm thấy trời đất quay cuồng —— Lâm Hoài Đông đè anh lên cửa, cúi đầu cắn cổ Chương Chiêu. Chương Chiêu vịn vai Lâm Hoài Đông, muốn đẩy nhưng không nỡ, chỉ đành ngửa cổ để Lâm Hoài Đông như quỷ hút máu cắn mút vai cổ mình, rồi vươn tay cởi quần cho cả hai.
Lâm Hoài Đông đã cương cứng, bàn tay Chương Chiêu mò vào quần cậu ta, cả bàn tay ướt nhẹp chất dịch. Chuông báo động tức khắc reo vang trong đầu Chương Chiêu, anh thở hổn hển: “Này, cậu đừng có bắn sớm nha.”
Động tác của Lâm Hoài Đông chợt ngừng lại, ngay lập tức thô bạo cắn lên vai Chương Chiêu một cái, rồi ngẩng đầu nói: “Anh đừng nhắc cái chuyện cũ rích này được không.”
Chương Chiêu cười ha ha, tóm lấy cằm Chương Chiêu hôn một cái, dẫn cậu trai về phòng ngủ. Lâm Hoài Đông vừa đi vừa cởi quần áo, đến lúc đứng trước giường, toàn thân trên dưới đã sạch trơn không còn một mảnh, đường nét cơ thể như được điêu khắc và bộ phận cương cứng đỏ au bên dưới phô ra dưới ánh đèn leo lét. Chương Chiêu đưa mắt nhìn, duỗi tay nắm chặt bộ phận kia của mình ve vuốt hai lần, cảm giác lần trước bị Lâm Hoài Đông làm như dòng điện chạy qua cơ thể anh.
“Ờm.” Anh chợt lúng túng, chỉ tủ đầu giường: “Bao và gel bôi trơn ở trong ngăn kéo.”
Lâm Hoài Đông gật đầu, tiến đến giúp Chương Chiêu cởi quần áo, cúi đầu cắn môi anh: “Nằm úp sấp lên giường.”
Chương Chiêu không hỏi nhiều, ngoan ngoãn bò lên giường nằm úp xuống, cũng rất tự giác dạng hai chân ra, nâng mông lên cao một chút. Anh còn tưởng Lâm Hoài Đông sẽ trực tiếp vào như lần trước —— ngờ đâu Lâm Hoài Đông lại lót hai cái gối dưới bụng anh, rồi quỳ phía sau, vươn tay nắm lấy hai bờ mông anh.
Tâm trí Chương Chiêu run rẩy, vẫn chưa sẵn sàng thì cảm thấy khe giữa âm ấm: Mình bị Lâm Hoài Đông liếm.
Chương Chiêu không kìm được, phản xạ có điều kiện mà bật ra một tiếng rên rỉ. Gương