Huhu anh đại ngầu quớ~~ mặc dù anh chỉ ngầu trên fanart = =
======Edit: Koori Rin. Beta: Nguyệt Thần======
“Đây là ảnh hồi nhỏ của anh?” Lâm Hoài Đông chỉ một khung ảnh, Chương Chiêu bước tới liếc nhìn, nhớ ra đó là ảnh chụp chung với Trình Kiếm Nghi hồi tiểu học. Hai người cạo quả đầu bóng lưỡng, mặc áo ba lỗ quần cộc đứng trước một bụi hoa, trông hệt như hai tiểu hòa thượng mới hoàn tục.
“Ừ.” Chương Chiêu chỉ Trình Kiếm Nghi: “Đây là cái tên ‘nhân viên quản lý thư viện’.”
Lâm Hoài Đông híp mắt soi hai lần, nhếch miệng tỏ vẻ không lấy làm thích thú, rồi ngắm nghía Chương Chiêu lúc nhỏ: “Mắt anh hồi bé bự hơn bây giờ kìa!”
Chương Chiêu mặc kệ cậu ta, mở tủ lạnh lấy pizza: Anh “vinh dự” gặp rồi làm với Lâm Hoài Đông, quên luôn cả ăn. Đến khi hâm lại pizza xong, chợt nghe tiếng reo kinh ngạc của Lâm Hoài Đông trong phòng khách: “Oa, sách Toán bốn năm tiểu học… Đúng là giáo viên có khác.”
Chương Chiêu tức giận: “Cậu có thôi gào ầm lên không.” Anh múc pizza ra, rót cho mình một ly nước, nghĩ nghĩ, lại tốt bụng rót cho Lâm Hoài Đông một ly, rồi bưng tất cả ra bàn ăn. Lâm Hoài Đông nghe tiếng động, nghiêng đầu nhìn anh, cười hì hì: “Đúng hơn là, bởi vì anh quá sẹc-xi, em cứ quên mất anh là một nhà giáo mẫu mực…”
Chương Chiêu gắng nhịn không giội ly nước vào mặt Lâm Hoài Đông.
Lâm Hoài Đông vô tư không biết gì, ngồi xuống đối diện Chương Chiêu, vươn tay cầm pizza, vừa cắn một miếng thì nhíu mày, quan tâm hỏi: “Chỉ có chừng này, hai chúng ta ăn sao đủ no?”
Chương Chiêu nghiêm mặt nhìn cậu ta: “Nhưng tôi không cho cậu ăn.”
Lâm Hoài Đông bèn cười he he: “Em làm anh lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao mừ, cho ăn bữa cơm cũng phải thôi.” Vừa nói vừa hai ba miếng xử xong miếng pizza, rồi lại lấy miếng tiếp theo. Chương Chiêu nhìn động tác “nước chảy mây trôi” của cậu ta, hít sâu một hơi, do dự rồi nhấc điện thoại gọi một phần thức ăn ngoài.
“Hức, em có cái này cho anh.” Lâm Hoài Đông bỗng nhảy dựng lên, lau tay qua loa, rồi lục lọi cặp sách.
Chương Chiêu lành lạnh hỏi: “Áo mưa an toàn sao?”
Lâm Hoài Đông nhướng nhướng mày, lúc sau thì cầm một cái cúc áo đưa đến trước mặt Chương Chiêu: “Cái này của anh hả? Hôm đó lúc anh đi em nhặt được trong phòng thay đồ. Muốn trả cho anh, mà không gặp được.”
Chương Chiêu không khỏi sững sờ, cái áo sơ mi kia anh không mặc nữa, vốn định bảo thợ may sửa lại, nhưng lại lười nên nhét sâu vào trong tủ. Không nghĩ đến Lâm Hoài Đông lại trả lại cái cúc áo.
Anh nắm chặt cái cúc trong tay, tự nhiên không biết nói gì cho phải, mãi mới nghẹn ra một câu: “Cảm ơn.” Rồi đứng dậy về phòng cất nó vào ngăn kéo tủ đầu giường.
Khi trở lại phòng khách thì Lâm Hoài Đông đang nhìn anh cười, cậu chàng cười toe khoe hàm răng trắng sứ, cảnh xuân rực rỡ khiến Chương Chiêu đột nhiên bối rối: “Làm gì vậy?”
“Hổng có gì hết.” Lâm Hoài Đông cúi đầu, ừng ực ừng ực nốc cạn ly nước Chương Chiêu rót cho, ai không biết còn tưởng cậu ta đã lang thang trong sa mạc hai mươi ngày. Đợi Chương Chiêu ngồi xuống đối diện mình, cậu ta mới sờ sờ tai, ngập ngừng một chút rồi mở miệng: “Ngày kia anh có rảnh không?”
Chương Chiêu không hiểu gì: “Rảnh. Sao vậy?”
Lâm Hoài Đông há miệng, như có nỗi niềm khó nói. Chương Chiêu cũng không giục cậu ta, ăn nốt miếng pizza còn lại trong đĩa, thì nghe Lâm Hoài Đông nói: “Em có hai vé xem phim. Vốn định đi với Thái Thư. Nhưng cậu ấy lại không đi nữa. Nên muốn hỏi anh có đi không.”
Chuỗi điệp ngữ “đi” làm Chương Chiêu choáng váng, anh không nhìn Lâm Hoài Đông, từ tốn nhai kỹ thức ăn trong miệng, nuốt xuống, uống miếng nước, rồi đáp: “Không phải cậu nói Thái Thư theo đuổi cậu sao? Sao nghe cứ như cậu ta làm giá vậy.”
Lâm Hoài Đông khoát tay: “Vé do cậu ta mua. Em để cậu ấy chọn chỗ, kết quả phát hiện nó ở hàng cuối cùng trong góc. Này không phải tâm của Tư Mã Chiêu (Ý đồ rõ ràng) sao?” Cậu ta lại nhăn mặt, biểu cảm hết sức cường điệu: “Em cũng không muốn trong cảnh tối lửa tắt đèn mà phát sinh sự việc vô cùng thân mật gì đó với cậu ta. Nên hỏi cậu ấy có thể đổi chỗ khác hay không —— thế là người ta nổi giận, vé cũng chả cần.”
Chương Chiêu nhướng mày: “Vậy là cậu muốn trong-cảnh-tối-lửa-tắt-đèn-mà-phát-sinh-sự-việc-vô-cùng-thân-mật-gì-đó với tôi ư?”
Lâm Hoài Đông phì cười, duỗi ngón tay nhảy nhảy trên mặt bàn, nhảy lên mu bàn tay Chương Chiêu vẽ vòng tròn: “Anh có đi không? Rồi em mời anh ăn cơm.”
Chương Chiêu bị ghẹo đến ngứa ngáy, bèn rút tay về, trong lòng hơi do dự. Anh không nghĩ đây là hẹn hò —— không ai dùng vé xem phim hẹn hò mà lôi người thứ ba vào cả. Lại nói, Lâm Hoài Đông cũng thể hiện rất rõ: Giữa họ chỉ là quan hệ sinh lý đơn thuần. Nhưng mà xem phim với cả ăn cơm, thật khiến người ta không thể không nghĩ nhiều.
Huống hồ Chương Chiêu cũng hiểu bản thân mình: Chỉ cần người khác có chút dấu hiệu, anh cũng rất dễ hiểu lầm.
Lâm Hoài Đông hỏi lại lần nữa: “Anh có đi không vậy?”
Chương Chiêu nhìn cậu ta, đôi mắt cậu trai trẻ sáng lấp lánh, khiến Chương Chiêu nhớ tới khi anh và Thái Thư còn qua lại. Mấy cậu nhóc này, lúc nào khi mới bắt đầu cũng nhiệt tình, chủ động đến nỗi bạn không thể chống cự, mà kẻ không nhẫn nại được đến phút chót cũng luôn là bọn họ.
Anh bình tâm lại, điềm đạm hỏi: “Việc này, không tính là hẹn hò đúng không?”
Lâm Hoài Đông ngơ ngác, như không ngờ Chương Chiêu lại hỏi như vậy. Một lát sau cậu ta bật cười, vươn tay vỗ vai Chương Chiêu: “Hẹn hò cái rắm ấy. Già rồi cứ thích nghĩ lung tung.”
Chương Chiêu hừ một tiếng, cơ thể hơi thả lỏng. Nói thật, anh rất thích Lâm Hoài Đông —— không sai, anh đã thừa nhận bản thân bệnh thật rồi. Bỏ qua không nói đến yếu tố “Thái Thư”, Lâm Hoài Đông trông rất được, tính cách cũng khá tốt, “thằng nhỏ” cũng bự, kỹ thuật tuyệt vời… Làm với cậu ta mấy lần, khó mà không có cảm tình. Chương Chiêu cũng ý thức được điều này, nên mới có thể chống cự Lâm Hoài Đông như thế.
Anh sợ mình sẽ rơi vào cạm bẫy của một cậu trai trẻ.
Cũng may Lâm Hoài Đông rất hiểu chuyện, nói ra rồi sẽ không có thêm hiểu lầm không cần thiết, Chương Chiêu cũng có thể giữ được ranh giới, nên thế nào thì thế ấy, trắng đen rõ ràng.
Anh học Toán học, anh thích logic rành mạch như vậy, giới hạn rõ ràng quan hệ.
“Vậy cũng được.” Chương Chiêu gật đầu: “Tôi muốn ăn tiệc lớn.”
Lâm Hoài Đông khẽ mỉm cười: “Đệch, dọa dẫm học sinh nghèo kìa.”
Chuông cửa vang lên, Chương Chiêu ra mở, là người giao thức ăn. Anh mang vào để lên bàn, lại thấy Lâm Hoài Đông đứng dậy, đeo balo muốn đi: “Phải ngồi tàu điện ngầm một lúc.” Cậu ta giải thích.
Theo phép lịch sự, Chương Chiêu tiễn cậu ta đến cửa, trong chớp mắt cửa mở Lâm Hoài Đông vịn khung cửa, quay đầu nói với Chương Chiêu: “Chúng ta liên hệ làm sao? Em vẫn chưa có số của anh.”
Chương Chiêu ngẫm lại cũng thấy đúng, cúi đầu trao đổi số điện thoại với Lâm Hoài Đông.
+++
Trong Wechat của Lâm Hoài Đông chỉ có một đống game, phim pho bóng đá linh tinh lang tang. Lâu lâu có một bức ảnh cậu ta đá bóng, hoặc đi chơi với bạn bè. Nụ cười cậu trai trong ống kính sáng đến chói mắt, làm Chương Chiêu lại lần nữa sâu sắc cảm nhận được chênh lệch tuổi tác giữa hai người.
Vòng bạn bè của Chương Chiêu cũng không có nhiều nội dung, anh là kiểu tin rằng mạng xã hội phá hủy sự riêng tư của con người, cùng lắm thì thêm vài đứa nhóc trong lớp, hoặc đăng thông báo nhà trường yêu cầu —— đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Thái Thư cảm thấy anh không thú vị. Chắc vậy, Chương Chiêu nghĩ, nhưng anh thực không muốn vì nhận định của người khác mà thay đổi cuộc sống của mình.
Ngày ba tháng Năm, anh đúng hẹn đến cổng rạp chiếu phim, Lâm Hoài Đông vẫn chưa đến, Chương Chiêu đứng chờ cậu ta. Người xung quanh tấp nập, từng đôi từng đôi tình nhân nắm tay lướt ngang qua Chương Chiêu, vui sướng như đôi chim mới vừa được thả khỏi lồng. Trong mắt Chương Chiêu ánh lên nụ cười, không hề thấy cô độc, chỉ là có hơi buồn buồn.
Lâm Hoài Đông