- Chúc mừng chủ tịch Từ! Tập đoàn của chúng ta lần này đại cát đại lợi.
Hoan hỷ, hoan hỷ!
- Chúc mừng chủ tịch.
Mánh lớn lần này, chủ tịch nhất định phải thưởng đậm cho anh em nhé!
Tin tức truyền về nội bộ công ty nhanh như gió thổi.
Truyền thông cũng đã đưa tin trực tiếp về kết quả đấu thầu dự án New World.
Khi Từ Hồng Quân cùng các lãnh đạo trong hội đồng trở về từ địa điểm tổ chức đấu thầu thì người của các phòng ban đã sôi nổi bàn tán được một lúc.
Mặt mày ai nấy đều hớn hở, thay nhau đến phòng chủ tịch chúc mừng.
- Mọi người đã vất vả nhiều rồi.
Kết quả hôm nay là hoàn toàn xứng đáng.
Một lúc sau, mọi người bắt đầu quay trở lại phòng làm việc.
Trong phòng chủ tịch chỉ còn lại anh và Từ Lục Khiêm.
Thư ký Phạm đã ra ngoài làm giúp anh một số chuyện khác.
- Lúc nãy em thật sự hồi hộp chết đi được.
Kết quả quá sát sao.
Nghe tên tập đoàn của chúng ta được xướng lên mà nhẹ nhõm cả người.
Dừng lại một chút, giám đốc Từ đi đến bên ghế sô pha, ngồi tư thế gác chân quen thuộc của anh ta.
- Da mặt Trịnh Hùng phải nói là dày hơn tấm thớt.
Luôn miệng bảo anh phải giữ lời mà đến lúc hắn thua lại giở trò lật lọng như vậy.
Đúng là đồ vô liêm sĩ.
Đối nghịch với thái độ có phần quá khích của Lục Khiêm, Từ Hồng Quân chỉ cười nhạt:
- Chẳng phải chúng ta đã thắng rồi sao.
Cậu còn để ý mấy chuyện đó làm gì?
Như bỏ ngoài tai lời của chủ tịch, Lục Khiêm tiếp tục thao thao bất tuyệt:
- Chắc hẳn giờ gã đó đang cay cú lắm.
Có thể tính là Trịnh Hùng đã thua anh đến hai lần liên tiếp.
Thật thảm hại.
Từ Lục Khiêm cười hả hê, tỏ ra rất vui vẻ trước thất bại của đối phương.
Bỗng anh ta tỏ ra hơi đăm chiêu:.
||||| Truyện đề cử: Khác Thường |||||
- Em vẫn không hiểu, Chuyện ở quán bar hôm đó, anh ta sắp xếp mọi việc là có mục đích gì nhỉ?
Từ Hồng Quân nghe nhắc đến chuyện đêm đó liền nghiêm sắc mặt:
- Anh đã bảo cậu không được nói đến chuyện này nữa cơ mà?
Từ Lục Khiêm chỉ thản nhiên nhún vai một cái:
- Ở đây chỉ có hai người chúng ta, cũng đâu ai nghe thấy.
Từ Hồng Quân sắc mặt trầm tư, mi mắt hơi cụp xuống, người nghiêng ra sau dựa vào ghế.
Anh cũng đã từng nghĩ đến chuyện này.
Sau đêm đó, anh đoán Trịnh Hùng sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.
Nhưng hắn không có hành động tiếp theo quả là chuyện rất khó hiểu.
Từ Hồng Quân ngồi thẳng người trở lại, hai tay đan nhẹ vào nhau đặt trên bàn.
- Lục Khiêm, anh không có ý quản cậu.
Nhưng nếu cậu đã biết Trịnh Hùng không phải là loại người tử tế thì cũng không nên tiếp tục qua lại với đám người đó.
Hơn nữa, cậu năm nay đã hai mươi bảy tuổi rồi, cũng nên học cách cư xử chín chắn hơn đi.
Từ Lục Khiêm ngông nghênh ngạo mạn nhưng đối với lời nói của Từ Hồng Quân lại có nhiều phần kính nể.
Lục Khiêm từ nhỏ đã thân thiết với anh họ, lại rất ngưỡng mộ tài năng của anh mình nên ngoài ba mẹ thì đây là người duy nhất khiến anh ta có thể chấp nhận lắng nghe khuyên bảo.
Từ Lục Khiêm thu lại sắc mặt đùa giỡn mà đổi sang bộ dạng nghiêm túc.
- Nếu là chuyện này thì anh cứ yên tâm.
Cậu ta đâu phải là chỗ duy nhất em có thể lui tới.
Giám đốc Từ đưa tay ra nhìn đồng hồ rồi đứng dậy.
- Chủ tịch, hôm