“Chị?” Diệp Thanh Vy không tin vào tai mình.
Từ nhỏ mặc dù hai người ít tâm sự với nhau, cô vẫn biết được người chị này của mình rất ghét hôn nhân sắp đặt.
Chị ấy tin vào tình yêu đẹp, rằng trên thế giới này sẽ có một người hoàn toàn thuộc về mình.
“Hân Hân, con suy nghĩ kỹ chưa?” Diệp Đăng nhíu mày, trước giờ ông luôn phản đối việc vợ mình cho con gái đi xem mắt.
“Mẹ không gây áp lực cho con nữa.” Thật ra hôm nay Lâm Mai Hạ cũng nhìn ra con gái có chút khác thường.
“Mọi người sao vậy?” Diệp Thanh Hân bật cười: “Con cũng sắp ba mươi rồi, con không muốn bị người ta kêu là gái ế đâu.”
“Có phải ai nói lung tung gì với chị không?” Diệp Thanh Vy lo lắng, chị cô là người rất nhạy cảm.
“Chuyện đó cứ quyết định vậy đi, con về phòng tiếp tục viết tiểu thuyết đây.”
Diệp Thanh Hân quay về phòng, Diệp Thanh Vy nhanh chóng chạy theo.
“Chị, em làm gì khiến chị không vui sao?” Diệp Thanh Vy cảm nhận được ánh mắt chị nhìn cô vừa rồi rất khác lạ, lại thêm thái độ lúc ăn tối hôm nay.
Diệp Thanh Hân gõ vào đầu em gái mình một cái: “Nếu còn ăn nói linh tinh nữa chị mới thật sự không vui.”
Cô đối với Diệp Thanh Vy làm sao có ý kiến gì được chứ, chỉ là nhìn em gái hạnh phúc, trong lòng người chị này rất vui, cũng có chút ngưỡng mộ.
Cô thật sự muốn giống Diệp Thanh Vy, có thể cùng người mình yêu công khai nắm tay đi dạo phố, dẫn về gặp gia đình.
“Em biết không? Từ nhỏ, chị vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tị với em.
Em xinh đẹp, thông minh, hòa đồng với mọi người, lớn lên tìm được công việc tốt, lại can đảm chạy về phía tình yêu.
Còn chị,…” Giọng nói Diệp Thanh Hân run run, sau đó bật khóc, không thể thốt nên lời.
Phía nhà xuất bản báo sẽ phản hồi sau, Diệp Thanh Hân cũng không còn hi vọng gì nữa, đã đến lúc cô từ bỏ công việc này.
Sau khi tốt nghiệp trung học, cô không học đại học, đi theo con đường tác giả viết tiểu thuyết trên mạng.
Suốt mười năm nay, dù cô đã có độc giả trung thành, nhưng nhuận bút thu được thật sự không thể nuôi sống bản thân.
Trước đó, Diệp Thanh Hân luôn sống dựa vào gia đình, nhưng cô hiểu rõ, dù ba mẹ yêu thương cô thế nào, cuối cùng vẫn phải tự mình bước đi.
“Chị, nói cho em biết đi, đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Thanh Vy đau lòng không thôi, có phải cô đã quá thờ ơ với chị mình rồi không?
Diệp Thanh Hân không nói, chỉ khóc, đây sẽ là lần cuối cùng cô khóc.
Từ hôm nay, cô sẽ thay đổi, sẽ không còn là Diệp Thanh Hân của lúc trước nữa.
Diệp Thanh Vy không về lại nhà trọ, ở lại ngủ cùng Diệp Thanh Hân.
Hai người thức đến khuya để tâm sự, ôn lại những ký ức lúc nhỏ.
Đây cũng là lần đầu tiên hai chị em nói với nhau nhiều đến vậy.
\=\=\=\=\=\=\=\=
Buổi sáng, Diệp Thanh Vy đến công ty, có cuộc họp quan trọng, bàn về dự án mới, nghe đến địa điểm, cô có chút bất ngờ.
Giang Duy Bảo muốn phát triển du lịch ở huyện C, thuộc tỉnh T, là nơi cô và anh từng sinh sống.
Sau buổi họp, kiểm tra điện thoại có cuộc gọi nhỡ, là Diệp Thanh Tú, cô liền gọi lại.
Bên kia, anh nói gọi cho Diệp Thanh Hân không được, hôm qua bị cô tắt máy, hôm nay điện thoại không có tín hiệu.
Cô an ủi anh rằng chị ấy không sao, sau đó nói với anh thái độ và những lời nói của Diệp Thanh Hân hôm qua.
Diệp Thanh Vy có chút lo lắng, gọi điện cho chị thì vẫn kết nối được bình thường.
Trong lòng cô cảm thấy không ổn, nhớ lúc trước có lần chị và em họ cô cãi nhau, sau đó cắt đứt liên lạc suốt một tháng.
Lần này Diệp Thanh Hân lại chặn Diệp Thanh Tú, hai người đó có chuyện gì sao?
Từ nhỏ ba người lớn lên bên nhau, nếu hai người xảy ra mâu thuẫn, Diệp Thanh Vy nghĩ mình không thể đứng ngoài cuộc được.
Giống như lần đó hai người cãi nhau, cô phải tìm cách giúp hai người giải hòa suốt một tháng.
Cô nghĩ có lẽ Diệp Thanh Tú sau khi biết quyết định của Diệp Thanh Hân, đã không ủng hộ, trước giờ anh luôn là kiểu người theo đuổi tự do, lý tưởng mà.
Cũng có thể anh đã nói gì đó khiến chị cô tủi thân, mặc dù tốt bụng nhưng không biết lựa lời khi nói, dễ gây tổn thương người khác.
Diệp Thanh Vy còn đang suy nghĩ về chuyện gia đình, đầu bỗng truyền đến cơn đau, ngước lên thì thấy Giang Duy Bảo đứng trước mặt cô.
“Giang tổng, đây có thể xem là bạo hành nhân viên không?” Cô xoa xoa đầu, không quên lườm anh.
“Trợ lý Diệp, giờ làm việc mà em dám không tập trung, còn trách anh?” Giang Duy Bảo thật sự hết cách, anh gọi nhiều lần cô không có phản ứng, đi đến trước mặt, cô cũng không