Vừa rồi Triệu Long nhìn thấy Trần Diệu Linh gây sự với Diệp Thanh Vy, âm thầm vào trong báo với Giang Duy Bảo.
Anh lập tức đi ra, chỉ sợ cô bị người phụ nữ đó bắt nạt.
Không ngờ đến, điều anh thấy lại là cô hả hê rời đi, để lại Trần Diệu Linh tức giận đứng đó.
Diệp Thanh Vy nhìn anh cười một cách ngại ngùng, mấy lời cô nói nhỏ với Trần Diệu Linh chắc anh không nghe thấy, nhưng bộ dạng đanh đá kia…
“Cô ta từng đến tìm em, tại sao không nói với anh?” Khi hai người vào trong văn phòng, Giang Duy Bảo lập tức hỏi cung.
“Bởi vì em cảm thấy không quan trọng.” Diệp Thanh Vy nhanh chóng lật ngược tình thế: “Hay anh xem trọng cô ta?”
Anh làm sao xem trọng người phụ nữ kia được, chỉ sợ cô ta sẽ nói những lời không nên nói.
“Yên tâm đi, cô ta không đánh lại em đâu.” Đây là điều Diệp Thanh Vy có thể đảm bảo.
Nếu kiếp trước cô ta không dùng thủ đoạn làm sao bắt cóc được cô chứ? Lần này cô nâng cao cảnh giác lên gấp bội, sẽ không để cô ta có cơ hội ra tay với mình.
Hoặc trường hợp xấu nhất là bị bắt, cho dù có hy sinh tính mạng cô cũng không để Giang Duy Bảo đến cứu mình.
“Anh…” Haizz, đành chịu, trước giờ là vậy, anh không có cách nào cãi lại cô: “Được rồi, lần sau cô ta còn tìm em thì phải nói cho anh biết.”
Diệp Thanh Vy kiên quyết lắc đầu: “Anh đừng quan tâm cũng đừng tiếp xúc với người phụ nữ đó.”
“Em ghen sao?” Anh véo má cô: “Anh và cô ta không có gì.” Cái hôn ước chết tiệt kia cũng đâu phải của anh.
“Không có…” Cô tin tưởng anh như thế, người phụ nữ đó không đáng tạo cho cô cảm giác ghen tuông.
“Vậy thì còn sợ gì nữa? Yên tâm, đừng nói là Trần Diệu Linh, cho dù có bất kì cô gái nào khác xuất hiện, anh cũng không quan tâm.” Đời này, ngoài cô ra anh sẽ không yêu bất kì cô gái nào khác.
“Ý em không phải vậy…” Cô biết anh hiểu lầm lời nói của mình: “Em… em có cảm giác cô ta sẽ gây bất lợi cho anh, thế nên anh nên tránh xa cô ta thì hơn.”
“Về chuyện này…” Ánh mắt anh hiện lên một tia thâm độc: “Sắp tới cô ta không có thời gian đâu.”
Giang Duy Bảo nói xong định quay lại bàn làm việc, Diệp Thanh Vy kéo tay anh lại: “Anh làm gì cô ta rồi?”
“Trợ lí Diệp, đã đến giờ làm việc rồi.” Anh chỉ tay vào đồng hồ.
“Cùng lắm thì hôm nay em tăng ca.” Nói chuyện chỉ nói một nửa là thế nào?
“Nhưng anh không muốn tăng ca, buổi chiều còn có hẹn với bạn gái.”
“Ồ, chiều nay bạn gái anh cho anh leo cây.” Diệp Thanh Vy giả vờ giận dỗi, ngồi xuống bàn tập trung làm việc, nhưng trong đầu không ngừng suy đoán hành động của anh.
“Sợ em rồi.” Anh bật cười đầu hàng: “Trần Diệu Linh có một công ty thời trang.”
Diệp Thanh Vy gật đầu, cô ta cũng thường xuyên lên tạp chí và truyền hình với vai trò nhà thiết kế.
“Hai năm trước, cô ta lấy cắp thiết kế của bạn cùng lớp sử dụng làm đồ án tốt nghiệp.
Kết quả, cô ta trở thành thủ khoa đầu ra, bộ sưu tập kia cũng nổi tiếng, giúp sự nghiệp của cô ta một bước lên mây.”
Trước đó Trần Diệu Linh đã có công ty rồi, nhưng không được đánh giá cao trong giới.
Tất cả những gì cô ta có được hôm nay, đáng lí nên thuộc về cô gái kia.
“Người bạn học đó không nói gì sao?” Diệp Thanh Vy không bất ngờ trước hành động này của Trần Diệu Linh, dù sao đến người mà cô ta còn giết, thử hỏi có gì không dám làm?
“Cô gái đó đã báo lại với nhà trường, nhưng chuyện này bị ém xuống.
Cuối cùng không cam tâm mà nhảy lầu tự sát.”
Diệp Thanh Vy thở dài, sống lại một lần, cô mới biết mạng sống quý giá thế nào.
Nhưng mỗi người một hoàn cảnh, cô không phải cô gái kia, không hiểu cô ấy nghĩ gì.
Thế nên với hành động tự chấm dứt mạng sống ấy, cô sẽ không đưa ra bất kì ý kiến nào.
“Trước đó không đủ chứng cứ, hơn nữa không ai dám đứng ra chống lại Trần gia.” Làm gì có ai muốn đấu lại gia tộc lớn thế kia chứ?
Cô nắm được trọng tâm trong lời nói của anh: “Vậy còn bây giờ?”
“Hai năm nay, gia đình cô ấy luôn tìm chứng cứ lấy lại công bằng cho con mình.
Vừa hay anh biết được tin này nên giới thiệu một luật sư đáng tin cho bọn họ.”
“Không phải anh nói không ai dám đứng ra chống lại Trần gia sao?” Diệp Thanh Vy ủ rũ.
“Người chính nghĩa không sợ cường quyền, em họ của em là người đó.”
“Thanh Tú?” Đúng rồi, sao