Diệp Thanh Vy về đến nhà thì không thấy Đường Tuyên đâu.
“Kì lạ, cậu ấy nói hôm nay không có hẹn mà?” Cô còn nhớ Đường Tuyên đã nói cả ngày nay phải ở nhà mắng Giang Duy Bảo.
“Để anh giúp em.”
“Không cần đâu.” Diệp Thanh Vy đang xào thịt thì thấy Giang Duy Bảo đi xuống, cô vội kéo anh trở lại phòng khách.
“Anh ngoan ngoãn ngồi ở đây xem TV đi.” Cô dùng giọng điệu dỗ trẻ ra lệnh cho anh, sau đó tiếp tục đi xuống bếp.
Nhìn bóng lưng bận rộn của cô, trong lòng Giang Duy Bảo dâng lên một cảm giác khó tả.
“Có ngon không?” Diệp Thanh Vy ánh mắt đầy mong chờ.
“Ngon lắm.” Anh gật đầu khẳng định: “Rất ngon.”
Mùi vị này đối với Giang Duy Bảo có chút quen thuộc, rất giống món anh làm.
Tám năm trước, anh đã từng nhiều lần nấu cho cô ăn, nên đã học theo sao? Cô còn nhớ về anh, có đúng không?
Diệp Thanh Vy mỉm cười ngọt ngào, không giấu nổi hạnh phúc, làm sao không ngon được, kiếp trước anh đã đích thân xuống bếp dạy cô nấu ăn.
Hôm nay cô nấu đều là những món anh thích.
“Ngon thì ăn nhiều một chút.” Cô gắp đồ ăn cho anh: “Sau này em lại làm cho anh ăn.”
“Được.”
Đến tối Giang Duy Bảo mới về, anh vẫn đậu xe dưới nhà cô chưa vội lái đi.
Lúc này, trong lòng anh có nhiều cảm xúc rối loạn, anh không biết bản thân đối với Diệp Thanh Vy là thế nào.
Anh yêu cô, nhưng vừa nghĩ đến năm xưa từng bị cô phản bội, trái tim liền đau đớn.
Hận cô, nhưng nếu để cô lần nữa rời xa mình, anh thật sự không biết bản thân làm cách nào có thể vượt qua lần nữa.
“Tuyên Tuyên?” Diệp Thanh Vy vội chạy đến đỡ Đường Tuyên: “Sao lại uống say thế này?”
“Tớ lại chia tay với anh ấy, lần này là thật.” Đường Tuyên dựa vào người bạn mình: “Là thật đó, không quay lại nữa.”
Diệp Thanh Vy vỗ vỗ lưng Đường Tuyên an ủi: “Để tớ pha cho cậu ly trà giải rượu.”
Lúc Diệp Thanh Vy quay lại, Đường Tuyên không còn ở phòng khách đã về phòng.
Cô mở cửa ra, trên giường, có một cô gái đang thu mình ngồi một góc.
“Tuyên Tuyên…”
“Vy Vy tớ muốn yên tĩnh.” Đường Tuyên hai tay ôm chân, vùi mặt vào đầu gối.
“Được, cậu uống trà rồi nghỉ ngơi đi.” Diệp Thanh Vy không quấy rầy nữa, đi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cô và Đường Tuyên rất giống nhau, mỗi lúc đau đớn tuyệt vọng nhất chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Diệp Thanh Vy trở về phòng, nhìn thấy tin nhắn Giang Duy Bảo báo bình an, trong lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc.
Nếu kiếp trước cô biết trân trọng những giây phút bên anh, có lẽ cả hai đã không kết thúc sinh mạng bằng giọt nước mắt.
Hiện tại, cô càng phải cố gắng để anh biết được sự thật năm đó càng sớm càng tốt.
Không phải cô sợ anh hận mình, cô chỉ không muốn nhìn thấy anh khó chịu.
Diệp Thanh Vy tin với tình yêu của mình, có thể lần nữa sưởi ấm trái tim anh.
Nhưng cô cũng không muốn anh bị dằn vặt giữa tình yêu và thù hận.
Kiếp trước Giang Duy Bảo gặp bố mẹ Diệp Thanh Vy, hai người đưa cho anh quyển nhật ký của cô thời niên thiếu nên mới có thể hóa giải hiểu lầm.
Đó là chuyện của mấy tháng sau, khi ấy hai người đã chia tay.
Kiếp này cô không muốn xa cách anh thêm bất kì lần nào nữa, thế nên phải nghĩ cách để anh gặp bố mẹ cô một cách tình cờ, không thông qua cô trong thời gian sớm nhất.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
“Vy Vy? Là cậu sao?”
Diệp Thanh Vy đang ngồi ở nhà hàng thì nghe có người gọi mình.
Ngẩng đầu lên nhìn, cô không nhịn được nhếch mép, hóa ra là người quen.
Người kia gọi cô một cách thân thiết, kéo tay người bên cạnh đi đến chỗ cô ngồi: “Anh xem, là Vy Vy kìa.”
Giang Duy Bảo nhíu mày không vui, hất tay người phụ nữ kia ra.
Anh không nghĩ đến sẽ gặp Diệp Thanh Vy ở chỗ này.
“Chào Giang tổng.” Diệp Thanh Vy nhìn anh nở nụ cười, khi quay sang người kia, nụ cười chợt tắt: “Chúng ta quen nhau sao?”
Tất nhiên là quen, trong lòng Diệp Thanh Vy âm thầm bổ sung, đâu chỉ quen biết bình thường mà là thâm thù đại hận.
Người phụ nữ kia chính là kẻ đã hại chết cả anh và cô, hiện tại là vị hôn thê của anh – Trần Diệu Linh.
Không đúng, thời gian cô ta về nước tại sao sớm hơn dự kiến?
“Cậu không nhận ra tớ?” Trần Diệu Linh buồn rầu hỏi, bộ dạng vô cùng đáng thương: “Có phải cậu còn giận tớ vì chuyện năm xưa không?”
“Chắc là vị tiểu thư này nhận nhầm người rồi, tôi còn có hẹn, không có thời gian nói chuyện với cô.” Ánh mắt Diệp Thanh Vy xẹt qua tia lạnh lùng.
“Đi thôi.” Giang Duy Bảo nghe đến chuyện năm đó lập tức cảm thấy khó chịu, gương mặt càng trở nên âm u.
Anh không hiểu cô thật sự đã quên Trần Diệu Linh hay chỉ là giả vờ, dù sao cô ta so với thời niên thiếu không thay đổi nhiều, rất dễ nhận ra.
Còn nữa, thái độ thờ ơ của cô khi nhìn thấy anh đi với người con gái khác là sao chứ?
Thật lòng thì khi nhìn thấy Giang Duy Bảo đi với Trần Diệu Linh, Diệp Thanh Vy hoàn toàn không ghen.
Cô thừa biết anh bị ép buộc, anh vô cùng chán ghét người phụ nữ kia.
Nhớ lại lúc trước khi thấy cảnh này, cô đã rất đau lòng, còn nghĩ anh chỉ trêu đùa tình cảm của mình.
Diệp Thanh Vy lắc đầu cười tự giễu, kiếp trước cô thật sự quá ngu ngốc.
Tại sao cô có thể nghi ngờ một người có thể yêu cô hơn cả sinh mạng như thế?
“Trần Diệu Linh, cô đừng vội đắc ý.” Sau khi vào phòng dành cho khách VIP, Giang Duy Bảo không che giấu cảm xúc chán ghét.
Anh vốn không muốn ra ngoài cùng người phụ nữ này, cô ta lại nhờ bố anh ra mặt, buộc anh phải nghe theo.
“Vậy thì sao? Anh ra ngoài ăn cùng vị hôn thê cũng không thể sao? Hay anh sợ cô tình nhân bé bỏng của mình sẽ đau lòng?” Trần Diệu Linh đắc ý, cô ta sẽ trở thành thiếu phu nhân tương lai của Giang gia, một kẻ không có danh phận như Diệp Thanh Vy thì có là gì.
Mấy năm qua, Trần Diệu Linh luôn cho người điều tra về tình hình của Diệp Thanh Vy, mỗi nhất cử nhất động cô ta đều nắm trong lòng bàn